Tô Kính không muốn nhận trang bị của nhiếp chính vương, muốn thay trang bị Ám Dạ Song Long quân rất rắc rối.
Nhưng nếu Hỗn Nguyên Lô hoàn toàn dung hợp với Long Xà Bát Cảnh Bình thì khác, sức một mình hắn có thể làm xong trang bị cho một tiểu kỳ nhất cấp, còn về trang bị cho từng sĩ binh thì đành mua từ Tô gia, Chu gia, Nguyên gia.
Cách tốt nhất là Tô Kính một mình thiết kế, chiêu mộ một nhóm nhân viên nghiên cứu khác, tách biệt với người của sở nghiên cứu.
Thiết kế chiến hạm thì Tô Kính chỉ cần chế tạo ra tỷ lệ mô hình cũng đủ. Dù sao thiết kế cụ thể và cải tạo là việc làm của nhân viên nghiên cứu cấp dưới. Nếu Khương Dạ cho rằng dựa vào thủ đoạn này có thể cướp đi khí vận của hắn thì thật ngây thơ.
Tiếp theo là đối thoại không dinh dưỡng. Mặt ngoài Khương Dạ không lộ ra chút bá đạo gì, Tô Kính đã biết tại sao Vô Ưu công chúa không thích thúc thúc này. Tính cách của Vô Ưu công chúa khá giống Tô Mộ, thích thẳng ruột ngựa.
Nhiếp chính vương Khương Dạ lòng dạ quá sâu, sâu đến nỗi Tô Kính không thể phỏng chừng.
Chuyện ngày hôm nay hắn nhìn thấu đối phương muốn cướp khí vận của mình, còn phần sâu hơn thì Tô Kính không nghĩ ra.
Nghĩ mãi không rõ thôi đừng nghĩ, Tô Kính âm thầm cảnh cáo bản thân, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, còn lại mặc kệ nó. Khương Dạ có tâm kế cỡ nào cũng không lấy được gì từ hắn.
Giữ gìn bản tâm, đây mới là bản sắc của luyện khí sĩ.
Tô Kính thản nhiên rời đi hoàng cung, tâm tình bỗng tốt hơn. Hắn bây giờ đã bị nhân vật như nhiếp chính vương chú ý, chứng minh tốc độ phát triển của hắn rất đáng mừng.
Khoa học gia biết võ thuật thì không ai ngăn được, đây là chân lý. Huống chi Tô Kính không chỉ biết võ thuật còn có thuật đạo.
Tô Kính ngồi trên Long Xa, cửa xe chưa khép.
Khuyển Thập Lang lái xe thấy tâm tình của Tô Kính vui vẻ bèn hỏi:
- Thiếu gia, Nhiếp chính vương nói gì với thiếu gia vậy?
- Không có gì, hắn muốn cướp khí vận của ta, bị ta xem thấu.
- Mợ nó, lão tử đi làm thịt hắn!
Nói vậy nhưng mông Khuyển Thập Lang dính chặt chỗ ngồi.
Ưng Dương mới thật sự phát ra sát khí:
- Muốn làm thịt để ta đi, ngươi la ó gì.
Tô Kính cười nói:
- Đừng đùa, nhiếp chính vương đang nghe.
Khuyển Thập Lang hừ mũi, cực kỳ tự tin nói:
- Không đâu, nếu hắn nghe lén ta liền biết, trừ phi là đẳng cấp tiên nhân.
- Đừng chắc chắn vậy, qua Kim Đan lục trọng có vài người đã có chút năng lực của tiên nhân.
Khuyển Thập Lang lập tức câm miệng, nhiếp chính vương không dám giết Tô Kính nhưng tuyệt đối giết được gã. Khuyển Thập Lang giúp Tô Kính mắng chửi người còn được, đánh nhau không phải sở trường của gã.
Khuyển Thập Lang nghe kể nhiếp chính vương đáng ghét như thế thì lòng thầm nảy sinh ác độc, nếu có cơ hội sẽ tự mình phun máu chó vào người Khương Dạ, hủy diệt vận may mấy chục năm của nhiếp chính vương!
Cái này mới là đại sát khí của Khuyển Thập Lang, nhưng gã không dám nói ra, sợ Tô Kính lo lắng.
Tô Kính không về Hầu phủ mà mang theo nghĩ chiếu của nhiếp chính vương đi sở nghiên cứu, sau đó đến Khổng Tước Đạo Cung, nói chuyện với môn chủ.
Khổng Tước cung lập tức triệu tập luyện khí sĩ bàn bạc được mất, kết luận cuối cùng là mất mác khí vận nhưng được linh trì xem như bù đắp.
Tô Kính thầm lo. Khương Dạ sẽ không biết điều này sao?
Muốn vớt chỗ tốt từ tay Khương Dạ là điều không thể nào, nhưng Tô Kính không biết cái hố to dành cho Khổng Tước Đạo Cung được đặt ở đâu. Điều duy nhất đoán được là Khổng Tước Đạo Cung vì chuyện này có thêm vài linh trì sẽ trở thành mục tiêu của mười một Đạo Cung khác, thành cái bia chung.
Tô Kính không cách nào quyết định thay người ta, Khổng Tước Đạo Cung đã đồng ý rồi, chấp nhận tăng thêm người trợ giúp sở nghiên cứu khai phá chiến hạm thì hắn khó nói gì được.
Tô Kính định thành lập sở nghiên cứu mới, không thể mượn người từ Khổng Tước Đạo Cung nữa, chỉ có thể tự nghĩ cách.
Thiết kế vũ khí quan trọng nhất là ý tưởng, nhưng phải chuyển từ ý tưởng sang thành phẩm có quá nhiều việc vụn vặt cần hoàn thành. Chọn tài liệu, thử nghiệm, thiết kế phù văn trận pháp, thôi diễn, thí nghiệm, mỗi thứ rất tốn thời gian.
Luyện khí sĩ vận chuyển tư duy mau đến mấy khi thiết kế số lượng lớn cần sức tập thể, nếu không hoàng gia đã chẳng đặc biệt thành lập một Luyện Khí Ti.
Trở lại Hầu phủ, Tô Kính đặc biệt bẩm báo việc này cho Tiêu Dao Hầu.
Tiêu Dao Hầu chỉ hỏi Tô Kính một câu:
- Kính nhi từ chối là đúng, nhưng lỡ như Khương Dạ thu bản vẽ thiết kế cuối cùng lựa chọn bên Luyện Khí Ti hoàng gia thì sao?
Tô Kính như được thông não. Khương Dạ quá độc ác!
Nếu làm như thế thì hắn vô duyên vô cớ lấy ngọc thạch, lương thảo của đế quốc đi chinh chiến xa, khí vận vẫn sẽ bị cướp đi.
Kế sách này là chặn hai đầu, hèn gì Khương Dạ đổi ý mau vậy. Không phải vì e ngại Tiêu Dao Hầu mà bởi vì Tô Kính không nhảy ra lòng bàn tay của Khương Dạ.
Gừng càng già càng cay, người càng già càng xấu!
Tô Kính muốn phát cuồng, hắn dù gì bốn mươi tuổi rồi, ít nhất trên tâm lý là như thế, nhưng không đấu lại Khương Dạ, tùy tiện tựu nhảy vào bẫy rập.
- Phụ thân...
Tiêu Dao Hầu ngắt lời, không cho hắn hỏi thăm ý kiến mà để hắn tự nghĩ cách:
- Kính nhi định làm sao?
Tô Kính tỉnh táo lại, nói:
- Nhi cần sự trợ giúp của phụ thân, chiêu mộ một nhóm thực lực càng thêm mạnh mẽ trong Tô gia, giỏi về luyện khí để đặc biệt thiết kế vũ khí cho ba quân của nhi. Ngành này sẽ thành lập tại Song thành, không nhận bất cứ giúp đỡ nào từ bên ngoài.
Tô Kính hiểu rõ dù hôm nay hắn dứt khoát từ chối Khương Dạ thì gã sẽ đi tìm Khổng Tước Đạo Cung cứng rắn bắt buộc. Khổng Tước Đạo Cung không có nhiều nỗi băn khoăn như Tô Kính, cuối cùng vẫn sẽ kéo sở nghiên cứu xuống nước.
- Có thể, trong chuyện này ta có thể giúp được, việc khác thì sao?
- Giao dịch ngọc thạch, lương thảo với nhiếp chính vương thì nhi sẽ hiến cho Võ Uy Vương.
- Không tệ, có truyền thống gia tộc lớn hiến cho hoàng thất, nhưng Kính nhi hiến
hơi nhiều. Kính nhi nghĩ được như thế đã rất giỏi rồi.
- Phụ thân có ý kiến gì tốt hơn sao?
- Hiến tặng cuối cùng vẫn sẽ tiêu hao khí vận của Kính nhi, dù sao những đồ này là nhiếp chính vương giao dịch với ngươi. Cách tốt nhất đương nhiên là Kính nhi lấy ra phần không quan trọng trong bản vẽ chiến hạm, tức là phần không phải cơ mật giao cho người ngoài làm, dùng ngọc thạch, lương thảo nhiếp chính vương đưa cho ngươi làm tiền công. Làm vậy thì kế của Khương Dạ sẽ không được gì. Đáng tiếc Khổng Tước Đạo Cung mắc câu, Kính nhi đừng hy vọng kéo bọn họ lên bờ.