Hồng Liên Bảo Giám

Chương 441: Muốn xa xỉ (1)




Một nữ nhân cô đơn đứng ngoài Hầu phủ, đối diện con đường. Tô Kính thấy lạ, nữ nhân đứng ngay vị trí Hầu phủ sẽ không phái người đuổi đi. Nữ nhân mặc váy dài màu đỏ, hình thức kỳ lạ nhưng rất đẹp, lất phất trong gió rét.

Nữ nhân màu da hồng hào như hoa sen, mặt mày anh khí khiếp người giảm bớt nét quyến rũ. Nàng từ xa trông thấy Tô Kính, giơ tay ngoắc hắn.

Tô Kính kinh ngạc, hắn có quen nàng sao?

May mắn hôm nay không cho Khuyển Thập Lang đi theo, không thì chẳng biết gã sẽ suy đoán ra bao nhiêu chuyện tới, truyền vào tai công chúa thì... Ài.

Nữ nhân kia cản đường, Tô Kính đi vòng qua thì có vẻ lén lút, hắn đành đi thẳng, ánh mắt ý hỏi nhìn nàng.

Nữ nhân chắp tay hướng Tô Kính:

- Long Yên đến đầu nhập vào công tử.

Tô Kính há hốc mồm, rất khó thốt nên lời. Chuyện gì đây?

- Công tử không nhớ rõ ta?

Thiếu nữ tự xưng Long Yên toát ra khí chất linh động mờ ảo khi tiếp xúc với Tô Kính thì rụt lại.

Tô Kính chỉ vào Long Yên, giật mình kêu lên:

- Nàng... nàng là...!

Long Yên cười nói:

- là ta, công tử.

Tô Kính do dự:

- Sao nàng... thôi, theo ta vào đi. Nhưng nàng như vậy...

Tô Kính chợt nghĩ Long Yên đi vào Ngọc Kinh thành không gặp rắc rối gì, hiển nhiên giấu hơi thở rất tốt.

- Đi thôi.

Tô Kính vừa nói vừa mang theo Tố Nhân Long vào Tiêu Dao Hầu phủ. Thấy thế tử mang về hai người, người gác cổng trong Hầu phủ không dám hỏi nhiều. Tiêu Dao Hầu vắng mặt, Tô Kính là lớn nhất.

Tô Kính trực tiếp trở về Vấn Tâm Cư, đóng cửa lại, gọi Tố Nhân Long và Long Yên vào thư phòng.

Bọn nha hoàn dâng trà lên. Lục Hà đánh giá Long Yên từ trên xuống dưới. Long Yên mặt không đổi sắc.

Tô Kính nói:

- Những nha hoàn này là thân tín của ta, Tố Nhân Long cũng đáng tin, có cái gì có thể nói ở đây. Long Yên, sao nàng làm được?

Long Yên là con Yên Chi Long được Tô Kính truyền dạy Long Xà Đồ Lục trên Lưu Hoa Hà. Yên Chi Long có huyết mạch thần long, nhưng dù sao là cá. Long Yên mới qua vài tháng? Hai tháng đã luyện thành hình người!

Tô Kính thấy rất khó tin, dường như hắn không phải nhặt được bảo bối mà là rắc rối.

Long Yên nói:

- Công tử, không bắt buộc giấu thân phận của ta trước bọn họ, nhưng chuyện này tốt nhất là nói riêng với công tử.

Tô Kính gật đầu, kêu nha hoàn, Tố Nhân Long tạm tránh mặt. Lục Hà, Bạch Anh chu môi chạy ra ngoài, Tố Nhân Long chỉ cười cười lui ra ngoài thư phòng, đứng trong sân.

Bạch Anh giơ tay:

- Ngươi là hòa thượng?

Tố Nhân Long cúi người xuống cho Bạch Anh sờ đầu trọc.

- Ta không phải hòa thượng, hiện tại Đông Tần đế quốc không cho phép có hòa thượng. Ta chỉ là một đệ tử tục gia, không...

Bạch Anh vội rút tay về:

- Xin lỗi xin lỗi, ta chỉ muốn sờ hòa thượng, không thể sờ đệ tử tục gia.

Tố Nhân Long mỉm cười nói:

- Chỉ là một cái đầu trọc, không sợ.

- Ngươi tên Tố Nhân Long?

- Đúng vậy.

Lục Hà ở bên cạnh hỏi:

- Nữ nhân kia có lai lịch gì?

- Ta không rõ ràng, gặp ngoài cửa phủ.

- A, vậy rồi công tử cứ mang về? Ngươi không thấy nàng ở Hồ Lô khẩu?

- Tuyệt đối không có.

- Hừ, phải hỏi Tử Đằng tỷ xem có chuyện gì.

Trong phòng, Long Yên chỉ vào đầu mình:

- Tuy ta là ngư long nhưng mở ra trí tuệ khá sớm, khi công tử gặp ta thì cảnh giới của ta không cao, nhưng trong khu vực cá ta xem như Yên Chi Long mạnh nhất. Ta biết trong một mắt biển dưới nước cất giấu bảo bối, nhưng không dám đi lấy. Sau khi được khẩu quyết của công tử thì thực lực của ta tăng vọt, ta xuống mắt biển, nơi đó có di tích tiên nhân. Ta tu hành trong di tích không biết bao nhiêu năm tháng, thành hình người, nên đến đầu vào công tử.

Tô Kính cười khổ, cái này là điển hình nhân vật chính đây mà.

Được truyền dạy không đầy đủ, đi mắt biển nguy hiểm mà gặp được di tích tiên nhân, cuối cùng còn tu thành yêu đan.

Tất cả diễn ra trong vòng hơn một tháng, phụ thân của Long Yên là Đại La Kim Tiên sao?

Tô Kính hỏi dò:

- Sau này nàng định thế nào?

- Đương nhiên là đi theo công tử! Ta có hôm nay toàn dựa vào công tử cho khẩu quyết, ta muốn có được đoạn sau, nếu không có cũng chẳng sao.

- Nàng có truyền dạy khẩu quyết cho con khác không?

- Vẫn chưa, công tử không nói được phép.

Tô Kính hỏi lặp lại:

- Tại sao muốn đi theo ta?

Long Yên suy nghĩ cẩn thận một lát rồi đáp:

- Khi công tử truyền dạy khẩu quyết ta không cảm nhận chút ác ý nào, hơi thở trên người công tử khiến ta rất thoải mái. Yêu tộc dù gì phải dựa vào nhân loại sinh tồn, ta không cần biết công tử cường đại hay nhỏ yếu, để cho ta yên tâm là tốt nhất.

- Nhưng nếu ta gặp nguy hiểm.

- Thì ta sẽ bảo vệ công tử.

Long Yên mỉm cười hỏi:

- Công tử xem Long Yên là nữ nhân yếu đuối sao?

- Ý ta nói địch nhân của ta sẽ rất cường đại.

- Vậy Long Yên sẽ trở nên càng mạnh.

- Nhưng điều này có ý nghĩa gì?

- Ta cần gì ý nghĩa?

Long Yên kinh ngạc nói:

- Nếu công tử không thể thành tiên, sống một, hai ngàn năm sẽ chết. Ta hóa thân thành rồng ít nhất có vạn năm thọ nguyên, coi như báo đáp công tử. Nếu công tử thành tiên thì ta càng muốn đi theo.

Tô Kính bật cười, tính cách của Yên Chi Long thẳng ruột ngựa, rất sảng khoái.

Vậy cũng tốt, trong quân của ta đang thiếu người, không biết nàng có chấp nhận học tài lãnh binh không?

- Mang binh? Trừ phi thuộc hạ của ta toàn là đồng tộc, nếu không thì miễn đi. Ta hầu hạ thiếu gia, làm thân binh bên cạnh.

Tô Kính hơi thất vọng, nhưng tính cách Long Yên không thích lãnh binh, cho nàng bao nhiêu binh lính đều là chịu chết đi, hắn đành thôi.

Khiến Tô Kính buồn rầu là nhan sắc như Long Yên nếu làm thân binh của hắn không biết Vô Ưu công chúa có bất mãn gì không. Dù Vô Ưu công chúa không nói gì chỉ e Tô Mộ khó chịu. Thân binh và chủ soái có quan hệ rất gần gũi.

- Được rồi, chờ ta đại hôn nàng theo ta ở. Ta có một trăm Già Lam binh, xuất thân tăng lữ. Còn chiêu mộ thêm một nhóm nữa, tổng cộng năm trăm người, khi đó nàng hãy làm thủ lĩnh.

Tô Kính cho Long Yên một quan chức nhỏ, thế thì đa số việc cực nhọc không cần nàng lộ mặt làm. Tác dụng lớn nhất của Long Yên là bảo vệ an toàn cho Tô Kính.

Tô Kính hỏi về trang bị của Long Yên, nàng không thiếu trang bị, chỉ thiếu thời gian luyện hóa. Trong di tích tiên nhân Long Yên nàng không được bảo bối như mảnh vỡ tiên khí, nhưng được một ít đạo khí. Khi Long Yên thành hình người, lột xác đôi sừng rồng thứ nhất bị nàng luyện chế thành một đôi đoản kích.