Hồng Liên Bảo Giám

Chương 395: Liều một lần cuối (2)




Tô Kính không ngờ ba ngày sau kẻ địch quay về sẽ đáng sợ đến thế.

Nên biết đám binh nô lệ không có chân khí gì hết, chỉ có thân thể khỏe mạnh. Binh sĩ như vậy một mình Tô Kính hạ gục ba, năm trăm người mà không mệt gì. Nhưng binh sĩ vô dụng vậy thế mà đa số ngăn chặn được phật quang trùng kích, khó chơi hơn đám yêu thú.

Tô Kính không do dự nữa:

- Tất cả cách có thể đánh vào kẻ địch đều dùng hết đi, sau đó đóng chiến tháp lại!

Giết tinh nhuệ địch là lựa chọn hay, nhưng binh nô lệ địch như vậy thì binh sĩ tinh nhuệ càng khó gặm cỡ nào. Sơ sẩy một cái để lính tinh nhuệ lao vào chiến tháp thì đối phương ít nhất sẽ chia ra hai mươi phần trăm lực lượng tấn công.

Cửa sổ Phật môn chiến tháp trút xuống đủ loại phật pháp. Chữ vàng to lớn bay đầy trời, ảo ảnh Bồ Tát, La Hán xếp lại. Hòa thượng gìa Vô Niệm chịu bỏ vốn gốc lấy ra xá lợi Bồ Tát đã được cho, lão khảm vào trận pháp bất chấp bị tiêu hao. Lực lượng trong xá lợi không thể phục hồi, dùng hết là hết.

Vô Niệm chợt cảm giác nguy hiểm, lập tức ra lệnh:

- Đóng tháp!

Phật môn chiến tháp két két kêu, từng tầng thân tháp xoay tròn che cửa sổ. Ba tầng đầu chỉ để lại cửa sổ công kích trên tầng cao nhất.

Tô Kính không nói gì, Vô Niệm làm vậy chắc chắn có lý do của mình.

Quả nhiên ra lệnh xong Vô Niệm giải thích cho Tô Kính:

- Thế tử, tiêu hao quá lớn. Nếu không đóng các cửa sổ khác bị kẻ địch tấn công e rằng không phòng ngự được.

- Ngươi làm tốt, nhưng khống chế khí giới chiến tranh ngoài Phật môn thì không thể làm vậy.

Vô Niệm yên lòng:

- Vâng, lão tăng biết tội.

Phật môn chiến tháp mới đóng lại chưa tới một phút thì trên trời xuất hiện một con mắt to nhìn Phật môn chiến tháp chằm chằm, các tia sáng đen bắn xuống. Phật môn chiến tháp rung rung.

Thân tháp mười tầng rung bần bật như cây nhỏ trong mưa bão.

Biểu tình Vô Niệm bình tĩnh, công kích như vậy chỉ có thể tiêu hao năng lực trong trận pháp, lão không tiếc. Năng lượng xá lợi Bồ Tát đủ cho Phật môn chiến tháp vận chuyển, dù đối phương có mười mấy Kim Đan cùng công kích Vô Niệm cũng không lo, lão sợ là toàn bộ lực lượng địch công kích chiến tháp. Nên Vô Niệm khiến chiến tháp hạ thấp phòng ngự chút, thoạt trông hơi rung rinh.

Nhóm yêu thú đầu tiên đã xông đến dưới tường thành. Chủ soái quốc gia Tà Thần ở phía xa quan sát, cảm giác rất là kỳ. Tại sao cung nỏ trên đầu tường không công kích?

Cung tên bình thường của địch cự ly công kích trên trăm thước, cự nỏ cài trên gía cố định có thể bắn xa ngàn thước. Bây giờ yêu thú cách tường thành chưa được năm mươi thước mà sao đối phương không hành động?

Nữ nhân áo tím ở trên đầu tường nhìn hơn mười vạn yêu thú địch, lạnh lùng cười:

- Nếu dùng cung tên sẽ hao tổn nhiều khí giới, ra tay đi.

Nữ nhân áo tím ra lệnh, luyện khí sĩ trên đầu tường đã chuẩn bị sẵn sàng. Bọn họ lấy phù lục ra, phát ra thuật đạo lửa. Đám luyện khí sĩ dùng phù giấy, với cảnh giới của họ liên tục sử dụng ba, năm trăm tấm cũng không mệt.

Đại quân yêu thú thảm, công kích phô thiên cái địa phần lớn là lửa, số ít công kích lôi hệ, trong khoảnh khắc dưới thành một mảnh biển lửa.

Đẳng cấp của đám yêu thú không cao, có mấy chục con chỉ đáng giá tiền một tấm phù lục. Đạo Môn thống trị Thần Châu nhiều năm, tích lũy số lượng phù lục không tính hết được.

Bình thường Đạo Cung hoặc gia tộc lớn sẽ không lấy phù lục ra giao dịch khiến nó có giá hơi cao, khi chính thức đánh nhau ai quan tâm giá cả? Dù gì là hàng tồn kho.

Thống soái quốc gia Tà Thần cười nhạt, phát ra ma pháp sớm vậy? Chờ các ngươi hao hết ma lực để xem làm sao đấu lại ma pháp sư của ta.

Mười vạn yêu thú nghe thì rất nhiều nhưng dùng mấy chục vạn tấm phù lục rất nhanh chết hết. Nhưng trong đại quân yêu thú còn có sinh vật triệu hoán. Những sinh vật triệu hoán hai đầu hoặc ba đầu cứng rắn đỡ công kích thuật đạo cấp thấp lao đến dưới tường thành, dùng móng vuốt sắc bén leo lên tường thành.

Trên đầu tường có sáu trăm luyện khí sĩ Tô gia đang chờ, bọn họ không phải nhóm phát ra thuật đạo công kích. Chờ khi yêu thú xông lên trên đầu tường thì luyện khí sĩ công kích bằng phù lục lui xuống, trọng bộ binh thành phòng và luyện khí sĩ Tô gia tiến lên.

Sáu trăm luyện khí sĩ tỏa ánh sáng rực rỡ, các bộ phù giáp phát ra từ thân thể bao bọc toàn thân.

Người phù giáp Tô gia màu xanh vàng, phù văn sắp hàng dọc, có váy chiến phủ lên toàn thân, mặt đeo chiếc mặt nạ màu vàng nhạt.

Sáu trăm luyện khí sĩ hai tay cầm cây trường kiếm, trên kiếm có hoa văn bông tuyết rơi. Trong thời tiết lạnh thế này trường kiếm vẫn toát ra khí lạnh khiếp người là biết nhiệt độ của nó thấp đến mức nào.

Yêu thú như sóng biển, sáu trăm luyện khí sĩ giống đá ngầm. Đa số luyện khí sĩ này là cảnh giới Tiên Thiên, chỉ có gần năm mươi người là cảnh giới Trúc Cơ.

Nhưng luyện khí sĩ Tô gia phối hợp đồng đội rất hoàn mỹ, luôn là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ chủ công, luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ phụ trợ. Trúc Cơ kỳ phát ra thuật đạo hỏa hệ diện tích lớn, Tiên Thiên kỳ phát ra phù lục thuật đạo kim hệ, lôi hệ.

Đại quân nô lệ bị yêu thú che chắn trong một chốc không đến gần tường thành được. Trên đầu tường có nỗ pháo yên lặng đợi, không bắn ra. Chỉ có máy ném đá lớn trong thành là mỗi cách một phút bắn ra một mớ đá công kích mục tiêu ngoài một dặm.

Hơn hai trăm mục sư của Tử Vong Thần Điện được nâng đến trước trận nhìn yêu thú công thành.

Mục sư cách xa năm dặm, nếu bọn họ không sử dụng thần thuật thì không thấy rõ tình hình trên đầu tường.

Một kỵ sĩ cường đại cẩn thận hỏi chủ soái:

- Tướng quân, có nên đưa ra man kỵ không?

Kỵ sĩ đứng cạnh chiến xa, chưa lấy kỵ thương ra, người giấu trong áo giáp đen dày nặng. Áo giáp làm kỵ sĩ lớn hơn một vòng, giáp đầy gai, ai mà bị gã đụng trúng sẽ thành tổ ong ngay.

Thống soái đứng trên xe nhìn Hồ Lô khẩu ở phía xa:

- Không cần, những binh này vốn đi chịu chết.

Mặt thống soái hôm nay bị mặt nạ che kín, giọng cực kỳ bình tĩnh nhìn không ra vui buồn.

Kỵ sĩ không dám ý kiến ý cò, chủ soái khăng khăng như thế thì bọn họ không có quyền phản đối.

Chủ soái im lặng giây lát chỉ hướng Phật môn chiến tháp hỏi:

- Ta chia mười vạn binh, ai đi diệt tháp này cho ta?

- Thuộc hạ nguyện đi!

Chủ soái mới thốt lời có mấy chục kỵ sĩ lên tiếng.

Chủ soái chỉ vào một kỵ sĩ mặc áo giáp màu bạc:

- Phạm Long, ngươi đi. Cho ngươi hai trăm ma pháp sư, hai vạn trọng bộ binh, năm ngàn trọng kỵ binh, số người còn lại tự ngươi chọn.