Hồng Liên Bảo Giám

Chương 387: Lo lắng (2)




Tô Kính ra lệnh:

- Thu về tất cả lực lượng, không thử tấn công nữa, chờ mệnh lệnh của ta!

Dưới lòng đất Phật môn chiến tháp phát ra tiếng ầm ầm, tất cả cửa tầng một khép lại. Phật môn chiến tháp rùng ùng từng tầng xoay tròn ngược, các lỗ bắn khép lại chỉ chừa lỗ công kích.

Đại quân quốc gia Tà Thần như cỗ máy tỉ mỉ nhanh chóng thay đổi kiểu công kích.

Phật môn chiến tháp nằm ở tây bắc cách Hồ Lô khẩu ba dặm, từ vị trí này Phật môn chiến tháp hoàn toàn có thể công kích từ xa vào hậu phương đại quân tấn công Hồ Lô khẩu.

Muốn công kích Hồ Lô khẩu phải đẩy ngã chiến tháp trước. Phật môn chiến tháp là mai rùa, bên trong có tám Kim Đan tọa trấn, muốn hạ gục nó không thể xong trong một, hai ngày. Đại quân quốc gia Tà Thần hiểu rõ đạo lý này, quân đội tiếp tục hướng bắc giữ khoảng cách ba dặm với Phật môn chiến tháp, họ muốn từ hướng chính bắc đến gần Hồ Lô khẩu.

Mặt đến gần Phật môn chiến tháp có trọng bộ binh bảo vệ hơn hai trăm mục sư, cách càng đơn giản càng có hiệu quả, đặc biệt trên chiến trường. Đại quân quốc gia Tà Thần làm thế này khiến Phật môn chiến tháp bó tay.

Đối phương không phải tinh nhuệ nhưng Phật môn chiến tháp cũng không là bản hoàn chinh. Tăng binh Phật môn không còn mạnh mẽ như xưa, thống soái phe địch không tốn công sức mưu kế gì, chia ra tác chiến hai tuyến.

Mục sư bị phái đến áp chế Phật môn chiến tháp, đám tà thuật sư bị phái đi công thành.

Thống soái nên sớm làm như vậy, nếu tà thuật sư không nhằm vào Phật môn chiến tháp mà dùng đá lửa bay công kích Hồ Lô khẩu thì Hồ Lô khẩu sẽ phái nhiều luyện khí sĩ dùng thuật đạo phòng ngự.

Sau khi phát hiện sai lầm đại quân quốc gia Tà Thần nhanh chóng điều chỉnh. Bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí, bổ cấp chỉ còn lại không tới nửa tháng, nếu không thể công chiếm Hồ Lô khẩu trong vòng mười ngày lao vào Thần Châu cướp bóc thì cả đám chết đói.

Ít nhất giết đại quân nô lệ trước làm quân lương, nhưng như thế không kéo dài được lâu.

Thống soái sau khi tổn thất lớn có thể quyết định nhanh chóng nếu ở Đông Tần đế quốc cũng xem như là danh tướng, ít nhất có thể thống lĩnh một quân đội hai mươi vạn người.

Đại quân địch đi vòng qua, Tô Kính thầm do dự cuối cùng không ra lệnh công kích. Vô Niệm rất sợ mục sư địch, nếu Tô Kính ra lệnh chắc chắn lão sẽ công kích nhưng làm vậy hắn được lợi gì?

Phật môn chiến tháp đã phát huy tác dụng to lớn, trước tiên sát thương bảy ngàn tinh nhuệ địch, phá hủy nhiều vũ khí công thành rồi hấp dẫn mục sư địch, chia sẻ áp lực cho Hồ Lô khẩu.

Càng không nói tới lần trước xông vào doanh tiêu diệt nhiều tà thuật sư địch, làm chậm lại kế hoạch tấn công của đối phương. Nếu Tô Kính xuất chiến tiếp, sau khi thắng công lao toàn là của hắn.

Tô Kính đang suy nghĩ bỗng não đau nhói, hắn biến sắc mặt hỏi Vô Niệm:

- trong chiến tháp có căn phòng nào an toàn tuyệt đối không? Ta cần bế quan!

Vô Niệm giật nảy mình, bế quan?

- Nơi này do Tô Mộ chỉ huy, ngươi phải phục tòng mệnh lệnh của nàng tuyệt đối. Tô Mộ, có lẽ ta sẽ mất ba, năm ngày.

Vô Niệm gật đầu đồng ý, đưa Tô Kính xuống lòng đất Phật môn chiến tháp, vào một căn phòng đá hoàn toàn phong kín. Trong phòng đá có lớp khung xương kim loại rậm rạp.

Vô Niệm nói:

- Đây là một trong tám mươi mốt đá tảng, trừ phi có năng lực hủy chiến tháp nếu không nơi này sẽ không sụp đổ. Có cần chúng ta...

Tô Kính mỉm cười an ủi:

- Không cần, chỉ hơi rắc rối chút.

Tô Kính nhìn Vô Niệm đóng cửa lại, đáp hong ấn hạ xuống, sau đó hắn vận chuyển long xà chân khí điều chỉnh trạng thái quanh thân đến trình độ tốt nhất.

Khí linh Lục Đạo Thần Giám trong thức hải sắp thức tỉnh trước tiên!

Điều này làm Tô Kính rất bất ngờ, vì trong kế hoạch của phục hồi khí linh Lục Đạo Thần Giám Tô Ảnh ít nhất ngủ say ba năm trở lên, hắn còn thời gian từ từ thực hiện kế hoạch giết khí linh. Tuy bây giờ đồ vật đã chuẩn bị xong hết nhưng Tô Kính chưa nghĩ ra chi tiết cụ thể.

Thức hải của Tô Kính có hạt giống thần binh vòng quanh khép kín, người ta muốn dùng linh hồn công kích đối phó hắn sẽp hải đánh Lục Đạo Thần Giám trước.

Khí linh Lục Đạo Thần Giám ở trong một gương cổ thanh đồng.

Tô Kính đã đề phòng từ trước, hắn đặt một đồng hồ cát bảy sắc, đó là năng lực hắn mang theo từ Trái Đất đến, hình tượng hóa của thôi miên. Tô Kính không có thời gian nghiên cứu năng lực này, một khi thành công sử dụng năng lực này cũng có thể sát thương địch. Trong trạng thái thôi miên, hắn ám thị kẻ địch đã chết thì người ta sẽ chết thật.

Nhưng Tô Kính không thể dùng nó đối phó khí linh, chỉ có thể tự cảnh báo mình.

Khí linh sắp thức tỉnh, Tô Kính rất căng thẳng. Đầu tiên Tô Kính thôi miên mình, ôn tập lại kế hoạch chuẩn bị sẵn, xác định không có sai lầm lớn thì bình tĩnh chờ khí linh xuất hiện.

Khi Tô Kính chờ đến mơ hồ, hình dạng Tô Ảnh hiện ra trong một tấm gương cổ thanh đồng:

- Tô Kính, ngươi thật khiến ta nhìn với cặp mắt khác.

Tô Kính đã thôi miên mình nên thản nhiên nói:

- May mắn nên mới sống đến hôm nay.

- Ngươi không có gì biểu thị sao?

Tô Kính gật đầu, một ánh lửa bay vào thức hải, vào trong Lục Đạo Thần Giám.

Trong ánh lửa bao bọc một đoàn thể linh hồn, là lấy từ chỗ Nguyên Thùy Vũ. Thứ này siêu bổ cho khí linh. Tô Ảnh không khách sáo, mở miệng nuốt cái ực, người lóe ánh lửa, có vẻ tinh thần phấn khởi hơn.

Tô Ảnh kiểm tra ký ức của Tô Kính:

- Thật tình, để ta xem coi, a, trên người của ngươi có nhiều bảo bối vậy mà không chuẩn bị cho ta?

Tô Kính không phật lòng, trong trạng thái thôi miên hắn cảm thấy Tô Ảnh và hắn rất thân thiết, lòng vui vẻ.

Tô Kính nói:

- Không phải không cho ngươi xem mà vì có mạo hiểm. Ta vốn định luyện chế một thứ, cần khí linh hoàn mỹ, phỏng chừng ngươi sẽ không vào nên ta đang chế tạo khí linh mới, đã có chút hình dạng rồi.

Tô Kính lấy thứ Tô Tuyệt luyện chế cho mình ra.

Đó là quả trứng luyện chế từ xá lợi Bồ Tát, trong suốt lóng lánh, trung tâm đầy bảy sắc nhưng không có chút ánh sáng bắn ra. Nếu không ở trong thức hải dùng thần niệm quan sát, đặt bên ngoài chỉ là thứ đen ngòm, không ai nhìn ra ảo diệu trong đó.

Tô Ảnh sốt ruột nói:

- Ngươi phải đưa ta thứ này!

Tô Kính lắc đầu nói:

- Tuyệt đối không được, ngươi chờ chút đi, đợi ta tìm thứ cùng loại cho ngươi, cái này ta dùng để...