Hồng Liên Bảo Giám

Chương 365: Tập doanh (Thượng) (2)




Trừ phi đế quốc sắp sụp đổ, không thì lính mới sẽ không được phái đến chiến trường thế nào.

Tô Mộ hết sức học tập tri thức chiến trường, tám cường giả Kim Đan Tâm Ý tông liều mạng luyện chế tấm chắn. Hòa thượng Tâm Ý tông thì hì hục xây Phật môn chiến tháp tiếp.

Trong Hồ Lô khẩu gióng trống khua chiêng kiến thiết thành phòng, đầu tiên là dựng tường thành thứ hai, dứt khoát phá hỏng miệng núi sau đó dựng lại cửa thành. Lắp dụng cụ phòng ngự cho pháo đài trên đầu tường, nếu lại bị người dùng tiêu thương bắn nát thì nhục chết.

Trai tráng trong thành tổ chức tất cả xe đi vùng núi vận chuyển đá. Mười máy ném đá to cổ xưa có sức sát thương bình thường nhưng tiêu hao thì gần như không có, nếu không suy xét độ chính xác để dân phu điều khiển cũng được.

Luyện khí sĩ trong thành liều mạng sửa lại vũ khí nhặt từ chiến trường về, trước tiên là sửa phù tiễn rồi chiến đao, giáp cụ, viên đạn, nhiều vô số kể, có bao nhiêu luyện khí sĩ cũng không đủ dùng.

Tô gia có công xưởng luyện khí trong Phục Ma thành, phỏng chừng lúc này cũng đang hết sức chế tạo vũ khí.

Mỗi ngày Quân Vô Tà mặc áo giáp Ám Dạ Song Long quân đấu luyện với Ưng Dương, Khuyển Thập Lang. Quân Vô Tà không dùng thuật đạo, chỉ cầm trường đao nên không đánh lại Ưng Dương, Khuyển Thập Lang hợp sức. Giờ Quân Vô Tà mới hiểu tại sao Tô Kính bắt gã mặc giáp, trên chiến trường gặp kẻ thù mạnh thì giải quyết bằng thuật đạo là nhanh nhất, tiêu hao chân khí cũng mau nhất.

Sau đó ngươi sẽ bị nhấn chìm trong cơn lũ cương thiết, kết quả duy nhất là chết trận.

Quân Vô Tà sử dụng trường đao chiến đấu, lực công kích giảm xuống cũng cỡ Trúc Cơ sơ kỳ. Nhưng nếu thời gian chiến đấu kéo dài gấp trăm lần thì trường đao kiểu mẫu Ám Dạ Song Long quân sử dụng khá thuận tay. Chưởng môn Vô Niệm chuyên luyện chế lại chuôi đao cho Quân Vô Tà, luyện chế ra một đóa sen vàng trên chuôi đao.

Quân Vô Tà cảm giác chân khí có thể tùy ý tiến vào trường đao, sức sát thương tăng vọt. Áo giáp dưới bậc pháp khí chắc chắn sẽ bị một nhát đao chém làm hai.

Thời gian trôi qua từng ngày, tông phái Phật môn khác chỉ có hai nhóm viện quân đến, số người chưa đến một ngàn. Tô Kính cười nhạt, hai môn phái này còn chút thông minh, có thể bị Tâm Ý tông hợp nhất, số còn lại thì mặc kệ cho họ tự sinh tự diệt.

Lúc này là thời cơ rất tốt đầu vào hắn, qua thôn này là không còn tiệm nữa.

Muốn không trả giá gì hết được cho vào quan? Nằm mơ đi!

Bên Tô Kính gom sáu ngàn tăng binh, sáu trăm tấm chắn, ngựa chiến trong thành đã phó thủ đưa lại. Một người chỉ có một con ngựa, miễn cưỡng gom gần một ngàn kỵ binh. Phật môn chiến tháp chỉ để lại năm trăm người, còn lại năm ngàn năm trăm người chuẩn bị sẵn sàng. Bốn chiếc chiến xa của Tô Kính chất đầy vũ khí, hắn còn mang theo hai mươi hộp nỗ bỏ trong trang bị không gian.

Thám tử trên Lạc Nhật Khư đã truyền đến tin tức, một quân đội hơn năm vạn người đã tiến vào, đang cắm trại.

Khi trời dần tối, Tô Kính chờ xuất phát.

Tô Quyết Tâm đến đưa tiễn, nói với Tô Kính:

- Huynh đệ, lần này đi tập kích địch doanh có thể thành công thì tốt, nếu không được hãy cố gắng đừng mạo hiểm.

- Yên tâm, bên ta có tám Kim Đan, lão hòa thượng Vô Niệm thực lực không tệ. Kẻ địch chỉ có tám Kim Đan, bên ta cũng có tám, dư sức kiềm chế, sau đó chờ xem tăng binh.

Tô Quyết Tâm nhìn tăng binh bày trận ở phía xa, khẽ thở dài:

- Ngươi đừng hy vọng vào họ, lần này ngươi có thể mang về một nửa đã xem như thành công.

Tăng binh xếp trận ngay ngắn nhưng dụng cụ phòng ngự trên người đủ thứ kỳ lạ, đa số là áo tăng bằng bông, mang giày. Cầm vũ khí chủ yếu là giới đao, cũng có dùng sạn hàng ma, rồi kiếm ngắn đầu bằng, niệm châu lớn, cái mỏ kim loại...

Không biết còn tưởng họ đi làm pháp sự, nguyên bộ đồ nhìn sao cũng không đáng tin. May mắn còn có mấy trăm tăng binh cõng cung tên. Những tăng binh ngồi trên lưng ngựa, mặc giáp bông chế tạo gấp trông cũng ra dáng, tay cầm trường đao do Tô Kính cung cấp.

Năm ngàn chọi năm vạn, Tô Quyết Tâm càng xem càng không biết nên nói cái gì. May mắn các hòa thượng tinh khí thần sung túc vô cùng, không cần động viên trước trận chiến. Bọn họ biết rõ Tà Thần mà đến là cả đám tiêu đời, đây là chiến tranh vì bản thân.

Hơn chín trăm kỵ binh không đi đầu mà được xếp sau hai trăm kỵ binh của Tô Kính từ từ tiến lên. Đi đằng trước nhất là hai trăm hòa thượng mặc giáp bông cầm cương đao, đầu quấn vải dày, đội mũ. Khi tai mặt trời cuối cùng biến mất phía chân trời, hai trăm hòa thượng đạp trên đôi ván trượt dài lướt nhanh trên mặt tuyết.

Tô Kính nhìn sao vẫn thấy kỳ, thứ này khá thông thường trong Thần Châu, con nít rất thích chơi. Người Phật môn ít cưỡi ngựa, đây là kỹ năng trượt tuyết phải có ở ngoài Băng Tuyết trường thành.

Hai trăm hòa thượng biến mất trong bóng đêm, ba phút sau tăng binh của Tô Kính mới xuất phát. Chiến xa đi trước dẫn đường, hơn một ngàn kỵ binh theo sau, bao gồm người hắn mang đến từ Song thành.

Tăng binh còn lại tốc độ cũng không chậm. Những hòa thượng đều có công phu trong người, bước đi như bay, theo sau kỵ binh giảm chậm tốc độ không thấy bọn họ thở hồng hộc.

Tô Kính mới thấy vừa lòng, hai lưu phái Phật môn tinh ranh đưa đến tăng binh cũng có chất lượng khá tốt.

Tám cường giả Kim Đan Tâm Ý tông được Tô Kính giấu trên chiến xa, đoàn người tiến hướng Lạc Nhật Khư. Hai trăm hòa thượng đi đầu được Quân Vô Tà dẫn đội.

Đi ra hơn bốn mươi dặm thì gặp một trạm gác dựng tạm của quốc gia Tà Thần.

Quân Vô Tà phát hiện sớm, đao đâm vào đống tuyết bắn máu tung tóe. Hai hòa thượng sau lưng Quân Vô Tà giơ trường đao đâm vào tuyết, lại một binh sĩ quốc gia Tà Thần bị cắt thành ba khúc.

Ba binh sĩ lao ra khỏi đống tuyết, bọn họ hú hét, một binh sĩ cầm ống đồng bị Quân Vô Tà phun một hơi rớt xuống đất bốc lửa.

Hai trăm đánh năm trong nháy mắt giải quyết chiến đấu. Quân Vô Tà càng cẩn thận hơn, trạm gác quân địch bị gã phát hiện sớm, nếu không chắc chắn chúng có cách truyền tin về. Quân Vô Tà nhặt lên ống đồng kim loại toát ra lửa, dập tắt lửa rồi cất vào tay áo.

Đoàn người tiếp tục xuất phát, tốc độ giảm chậm lại. Quân Vô Tà đi đầu thanh lý trạm gác, đi chừng trăm dặm đã là sau nửa đêm.

Vòng qua một gò đất, Tô Kính đứng sau thân cây khô nhìn doanh đại phía xa, lòng thầm thấp thỏm.

Lát nữa sẽ trùng kích doanh địa này, nhìn sao cũng là đút đầu chịu chết.

Trong bóng đêm tường vây doanh địa cao ba trượng, mặt tuyết trước cửa doanh phản chiếu ánh sáng chói mắt, bên trong đèn đuốc sáng trưng.