Hồng Liên Bảo Giám

Chương 328: Bàn chuyện làm ăn nhỏ (1)




Tô Tuyệt vẫy tay thu hết bản vẽ:

- Bản vẽ của ngươi rất tốt, ta sẽ tự mình dẫn Tô Mộ đi Thanh Minh phủ, nhanh chóng giải quyết xong việc của nàng. Ngươi cứ chờ ở đây. Thuận tiện dàn xếp nhà cửa cho ngươi, nó rất nhỏ, chỉ là điểm dừng chân. Sau này ngươi đến Phục Ma thành coi như có chỗ ở riêng, Phục Ma đài không phải nơi ngươi nói đến là đến, ai kêu ngươi là phò mã.

Tô Kính bật cười. Cách nói năng của Tô Tuyệt như một thúc thúc bình dị gần gũi, không giống người trong truyền thuyết chút nào. Tô Tuyệt cảm thấy Tô Kính bị áp lực lớn trước mặt gã nên đang cố khiến hắn thư giãn. Về điều này thì Tô Tuyệt rất giống trong truyền thuyết, với người trong nhà rất gần gũi, nếu Tô Kính không có thân phận người xuyên việt chắc sẽ rất thả lỏng khi ở trước mặt gã.

Tô Mộ bị Tô Tuyệt mang đi Thanh Minh phủ, Tô Kính thì được người Tô gia dàn xếp vào một trạch viện gần Phục Ma đài. Căn nhà không lớn nhưng so với nơi Tô Kính thường cư ngụ cũng có một hoa viên nhỏ ở mặt sau, chỗ sinh hoạt có trận pháp phòng hộ, là một tiểu lâu ba tầng.

Tính sơ Tô Kính nhận trạch viện này đủ cho hơn hai trăm người vào ở mới hơi chật, không quá thoải mái.

Tô Tuyệt mang đi xá lợi, trong một chốc Tô Kính không có chuyện gì để làm, hắn mang Ưng Dương và Khuyển Thập Lang đi dạo, không tìm Mã Siêu với Quân Vô Tà.

Phục Ma đài là trung tâm thành thị, xung quanh có một vòng kiến trúc giống nội thành nhưng không xây tường thành. Đệ tử bình thường không thể tùy ý ra vào.

Bên ngoài thành thị quy hoạch không vuông vức như Ngọc Kinh thành, quẹo trái quẹo phải kiến trúc tùy ý, xây theo địa thế, cố gắng làm cho đẹp.

Tô Kính nhìn yêu bài nhận được, xác định ra ngoài còn có thể trở về hắn mới mang theo hai tiểu yêu đi ra trung tâm thành thị này, dọc theo con phố đi dạo.

Bầu trời hơi âm u, giữa trưa không có tuyết, gió bớt lạnh hơn, khi thổi trên trời phát ra tiếng ù ù. Nếu không có Tô gia thì Phục Ma thành bây giờ vẫn là thánh địa Phật môn, không biết mấy ngàn năm sau nơi này có thay đổi hình dạng khác, biển đời hóa bể dâu không.

Đi ra hơn một dặm mới rời khỏi khu dân cư, phố phường bắt đầu phồn hoa. Hai bên cửa hàng san sát, đa số là sản nghiệp Tô gia, có một số do môn phái nhỏ hoặc gia tộc nhỏ phụ thuộc vào Tô gia mở tiệm làm ăn.

Tô Kính nhìn ngắm lung tung, không thấy có nơi nào muốn vào. Tô Kính dẫn hai tiểu yêu đi sáu dặm đường, đi thêm chút nữa là ra khỏi thành, chợt thấy một kiến túc vuông vức. Kiến trúc xây bằng gạch đỏ lớn, trừ gạch ra không có trang sức khác.

Căn phòng đỏ sậm rộng trăm trượng, cao hai mươi trượng, trước cửa có bậc thang màu xanh điêu bằng đá thiên nhiên như mọc rêu phong. Cửa hàng này trừ cửa chính còn mười hai cửa hông, người đến người đi rất náo nhiệt.

Tô Kính cười nói:

- Thập Lang, Ưng Dương đúng chỗ này rồi. Trông giống chợ lớn bán đồ cũ không?

Tô Kính không đoán sai, cửa hàng này quy mô khổng lồ nhưng bán toàn đồ rẻ tiền, thường chỉ có luyện khí sĩ túi tiền eo hẹp mới đến mua đồ.

Thân phận Tô Kính bây giờ mua tài liệu gì có thể giao dịch trong gia tộc, giá cả không cao hơn nơi này bao nhiêu và chắc chắn hàng tốt. Tô Kính đến đây không phải vì tìm hàng rẻ, cũng không vì tìm kho báu, hắn đến bán đồ.

Tô Kính có rất nhiều đá quý, giả thiết có hơn ngàn vạn viên đá quý trong đó chỉ có mấy vạn viên là tài liệu thích hợp luyện khí. Trong mấy vạn viên chỉ có vài ngàn viện đá quý lọt vào mắt Tô Kính, hơn một trăm viên có thể dùng cho đến khi Kim Đan kỳ. Số đá quý Tô Kính không dùng được không có nghĩa là người khác không thể dùng.

Thật ra trong quá trình luyện khí đá quý rất phổ biến. Vì trong luyện khí sĩ chuyên môn có người làm ăn với phàm nhân. Luyện khí sĩ tạo dựng sản nghiệp, có một số phú hào phàm nhân hoặc tán tu không có hy vọng Trúc Cơ chỉ theo đuổi hưởng lạc không muốn trường sinh, bọn họ muốn trang bị đạo cụ không phải dùng để chiến đấu mà tô vẽ cuộc sống đẹp thêm, lúc này đá quý có tác dụng.

Một ngọn đèn luyện chế bằng đá quý ít nhất cần hai mươi viên đá quý cộng mấy chục mảnh vụn đá quý. Đạo cụ như vậy có thể bán mấy chục vạn lượng hoàng kim.

Trên người Tô Kính có rất nhiều tài liệu linh tinh, không có giá trị gì với hắn. Trực tiếp tặng cho gia tộc? Tô gia vốn không cần thứ loại kém này. Tìm thương nhân trung gian qua tay bán mới là đường chính xác.

Bây giờ Tô Kính đang thiếu tiền, nuôi sống binh cần thu mua lương thực, trừ phi ngươi xài sang cho mỗi binh lính thường ăn quân lương đạo binh, cái đó mới mua bằng đan dược hoặc ngọc thạch. Đống đá quý, kim loại linh tinh trong tay Tô Kính chỉ giữ lại cái cần dùng, hắn không định để lại kim loại cần luyện lại.

Còn có lúc ở Bạch Mã Tự Tô Kính đã mua nhiều thứ vô dụng, hắn cũng định qua tay luôn.

Cách ăn mặc của Tô Kính không giống như muốn mua đồ ở nơi thế này. Trong tiệm có nhiều tiểu nhị.

Có tiểu nhị ánh mắt sắc bén lập tức chạy lại thi lễ với Tô Kính:

- Vị công tử này muốn hàng hóa đặc biệt chút hay muốn đưa ra chút gì?

Khuyển Thập Lang đáp:

- Công tử nhà ta muốn đưa ra ít đồ.

Tiểu nhị lập tức trao đổi với Khuyển Thập Lang, không dám làm phiền Tô Kính.

- Công tử đưa hàng là số lượng lớn hay một, hai món quý hiếm.

- Hàng nhiều.

Tiểu nhị vui vẻ nói:

- Vậy thì ta không làm chủ được theo ta lên lầu gặp chưởng quầy đi.

Món làm ăn lớn nếu lợi nhuận nhiều thì tiểu nhị cũng sẽ được thưởng nhiều.

Tiểu nhị đưa ba người Tô Kính lên lầu tám, đến một căn phòng lớn. Trong phòng đặt trăm cái bàn, sau mỗi cái bàn có người ăn mặc kiểu học đồ, toàn là luyện khí sĩ nhưng chỉ là Dẫn Khí Nhập Thể, chưa đến cảnh giới Tiên Thiên.

Đám người này dùng đạo cụ hỗ trợ tính toán, bên tay là chồng sách dày.

Thú vị, nơi này như văn phòng làm việc, xem ra trướng mục cửa hàng này khá rườm rà, số lượng khổng lồ, làm ăn lớn.

Phòng bên trong có người canh gác tiểu nhị nói nhỏ với thủ vệ. Thủ vệ nhìn trang phục của Tô Kính hơi lạ nhưng ngọc bội bên hông chỉ đệ tử Tô gia mới có.

Trong Phục Ma thành không ai dám giả mạo đệ tử Tô gia, công tử trẻ này có thân phận không thấp, nếu ai bị khùng giả mạo đệ tử Tô gia đẳng cấp cao thì không thể sống rời khỏi Phục Ma thành.

Tiểu nhị không phân biệt ra đẳng cấp tiêu chí trên người Tô Kính, nhưng thủ vệ có ánh mắt càng cao.

Thủ vệ nói với tiểu nhị:

- Mối làm ăn này trực tiếp dẫn đi gặp chủ nhân đi, chưởng quầy cũng không làm chủ

được, đừng chậm trễ thời gian của công tử này.