Khuyển Thập Lang cũng uống rượu, gã chạy theo Mã Siêu được nâng lên xe trước, vỗ sau gáy người ta cười nói:
- Tên nhãi này làm ta hầu hạ ăn bữa cơm, nhớ trả lại nhân tình cho ta.
Mã Siêu không nhịn được nữa, lúc bị Khuyển Thập Lang đút ăn đã hành hạ Mã Siêu đủ điều. Thật ra Khuyển Thập Lang chỉ bày tỏ thân thiết, nhưng Mã Siêu là nhân loại, không nhận nổi ý tốt của gã.
Mã Siêu quay đầu quát vào mặt Khuyển Thập Lang:
- Yêu quái nhà ngươi sao có thể nhục nhã ta như vậy!
Khuyển Thập Lang khó hiểu hỏi:
- Ăn thịt gì ngươi?
Mã Siêu táo bạo, mông càng đau đớn. Vết thương của gã chỉ mới mọc thịt, không thể nhúc nhích. Mã Siêu ngẫm lại mình đường đường là nam tử hán nhưng bị Khuyển Thập Lang cắn mất một miếng mông thịt, gã bi thương mắt rơi lệ.
Khuyển Thập Lang chợt hiểu ra:
- Á à a, là nhục trong vũ nhục.
Mã Siêu cho Khuyển Thập Lang cố ý làm ra vẻ.
- Ta chỉ muốn biểu đạt thân thiết với ngươi.
Mã Siêu chửi thề:
- Cái đầu ngươi!
Khuyển Thập Lang vò đầu bứt tai, liếc thấy sắc mặt Tô Kính ý bảo gã trấn an Mã Siêu.
Khuyển Thập Lang kéo tay áo Ưng Dương:
- Đây thật sự là cách biểu đạt thân thiết, nếu ngươi không tin...
Ưng Dương còn đắm chìm trong phân tích phù văn thần ưng, phớt lờ Khuyển Thập Lang.
Khuyển Thập Lang lớn tiếng nói với Ưng Dương:
- Ê ẻo lả, đang kêu ngươi kìa!
Ưng Dương tiện tay vỗ sau gáy Khuyển Thập Lang, lại tiếp tục phân tích phù văn.
Khuyển Thập Lang quay lại nói với Mã Siêu:
- Thấy chưa? Giữa huynh đệ chúng ta toàn biểu đạt tình cảm như vậy.
Các thiếu niên Tô gia cười lớn, tiểu yêu này tếu thật.
Mã Siêu nghe Khuyển Thập Lang giải thích không biết nên làm sao.
Tô Kính lên tiếng:
- Mã Siêu, sau này ngươi đi theo ta, Khuyển Thập Lang cũng là đồng liêu, đừng xem thấp hắn.
Mã Siêu ngây người, cúi đầu nói:
- Tuân lệnh!
- Khuyển Thập Lang, Mã Siêu không phải Ưng Dương, sau này ngươi...đừng thân thiết kiểu đó với hắn.
- Biết rồi thiếu gia.
Khuyển Thập Lang thầm nghĩ khó khăn lắm mới tìm được một tên dễ ăn hiếp mà thiếu gia không cho đụng vào, số khổ ghê.
Mã Siêu cũng không biết làm sao, cái tính Khuyển Thập Lang vốn là thế. Dọc đường đi Mã Siêu đã hiểu biết sơ hai tiểu yêu bên cạnh Tô Kính, gã mà so đo với Khuyển Thập Lang chỉ tổ chết nhanh hơn, bị tức chết.
Đường ra duy nhất là gã nhanh chóng mạnh lên. Khuyển Thập Lang bắt nạt kẻ yếu, người không mạnh bằng gã tuyệt đối đừng để gã chú ý, không thì sẽ bị chà đạp không có ngày mai.
Tô Tiên kêu một đệ tử Tô gia nâng Mã Siêu lên xe, nàng leo lên ngựa, nói với Tô Kính:
- Hôm nay trời trong, khá may mắn, nếu không thì chờ ở đây chỉ uổng công.
Tô Kính ngước nhìn vầng trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu. Trăng trong thế giới này to hơn Trái Đất nhiều, càng đẹp hơn. Vạn dặm không mây, ngân hà rực rỡ, thế giới bao phủ trong ánh sao mông lung. Tuyết đọng trên dãy núi phía xa phản chiếu ánh trăng, mặt đất nhuộm màu xinh đẹp. Trái Đất không thể nào có phong cảnh như vậy.
Tô Tiên vung tay lên:
- Đi thôi!
Thiếu niên Tô gia lên ngựa, quát to giục ngựa xông tới sơn cốc phía xa.
Sơn cốc rất rộng, hai bên là đồi núi thấp bé, có giục ngựa chạy nhanh cũng không làm tuyết lở như núi cao. Tô Kính lấy làm lạ tại sao Tô Tiên không chọn sửa đường sơn cốc để nhanh vào trong lòng Dực châu hơn.
Như biết Tô Kính nghĩ gì, Tô Tiên lên tiếng:
- Nơi này thích hợp làm đường nhưng trước sau có hai con sông, nếu bắc cầu sẽ phá hỏng phong cảnh thiên nhiên.
- Chỉ vì nguyên nhân này?
Tô Tiên trả lời:
- Đối với Tô gia chúng ta là nguyên nhân đó.
Vì không phá hoại phong cảnh Dực châu thà để đường cái vòng quanh hơn ngàn dặm?
Tô Kính một lần nữa sâu sắc nhận biết thế lực Tô gia.
- Ha ha ha! Tiểu Kính Tử, thật ra nơi này không làm đường vì lĩnh vực Lưu Hà Hoa là khu sản xuất lương quan trọng nhất của Tô gia. Sáu trăm dặm thượng du là vãn bối Tiểu Thiên sơn, Loạn Tinh thành của Tô gia xây trong núi, có lòng chảo Thiên ẤN, nơi Tô gia gieo trồng thảo dược diện tích lớn nhất. Đỉnh Trúc Cơ muốn đi qua sơn cốc này sẽ bị Loạn Tinh thành giám thị, không cần quan ải gì nữa.
Tô Kính thế mới biết tại sao nơi này giữ trạng thái nguyên thủy không làm đường xây cầu. Với cường giả Kim Đan trong Loạn Tinh thành thì cự ly sáu trăm dặm tùy thời chạy tới kịp. Qua Lưu Hoa Hà là khu sản xuất lương, nơi này sản xuất lương thực cho luyện khí sĩ ăn, người thường không ăn được.
Tô Tiên truyền âm:
- Tô gia sẽ không đối địch với hoàng thất nhưng vào Dực châu rồi phải nghe theo Tô gia. Chín gia tộc lớn thì không như vậy. Trong phạm vi vạn dặm Dực châu có hơn một nửa đất đai thuộc về Tô gia, số còn lại đa phần là của thế lực phụ thuộc Tô gia. Đế quốc phái quan viên đều ở Dực châu phủ, quan lệnh ra trăm dặm là vô hiệu.
Tô Kính lấy làm lạ hỏi:
- Còn trú quân thì sao?
Đế quốc có hai mươi vạn quân chính quy, hơn một trăm vạn tạp binh ở Dực châu, không lẽ những trú quân này đều đóng trong Dực châu phủ?
- Dực châu phủ có mười vạn trú quân, phía tây là Thiên Hà phủ gần Dương châu có tám vạn trú quân, phía đông có Hắc Long phủ gần Hành châu có ba vạn trú quân. Tác dụng của bọn họ là phòng ngừa các đại gia tộc xung đột. Hoàng thất sẽ không dồn lực lượng quy mô lớn chèn ép chúng ta, sẽ không đem lại ích lợi gì cho hoàng thất. Hơn một trăm vạn tạp binh để giữ trị an địa phương, nói cho cùng là Tô gia chúng ta bỏ tiền ra nuôi sống dân chúng trên mảnh đất này.
Tô Kính không kiềm được lên tiếng:
- Là chính họ lao động tự nuôi sống mình mới đúng.
- Thú vị, không có Tô gia chúng ta thì nhân khẩu Dực châu sẽ từ ba ức rớt xuống vài ngàn vạn. Tiểu Kính Tử nghĩ không có Tô gia thì bọn họ sống tốt lắm sao? Chỉ riêng yêu thú đã khiến bọn họ không thể rời khỏi sinh hoạt trong thành thị. Thôn hơi nhỏ chút tùy thời sẽ bị đồ sát sạch.
Tô Kính không muốn chấp nhận cách nói này chút nào, nhưng hắn không cách nào phản bác. Không có cơ quan quốc gia thì bình dân lấy cái gì sống? Chỉ có thể như người nguyên thủy dựa vào lực lượng có hạn mỗi ngày bôn ba khắp nơi để no bụng.
Tự mình lao động nuôi sống bản thân, nghe rất hay, nhưng ngươi lao động cần môi trường do ai cung cấp? Đế quốc hơn một trăm vạn tạp binh ở Dực châu, cái gọi là giữ trị an thật ra là tùy thời tiêu diệt yêu thú phá hoại thôn trang.
- Tiểu Kính Tử, ngươi lớn lên trong Hầu phủ, có vài thứ không hiểu được. Ví dụ qua Lưu Hoa Hà có nhiều nông trang, những nông phu cả đời có lẽ không ăn được
lương thực mình trồng ra. Những lương thực này dành cho luyện khí sĩ ăn, Tiểu Kính Tử nói xem có công bằng không?