Hồng Liên Bảo Giám

Chương 273: Tân chính (Hạ) (1)




Tô Kính nhớ lại cận vệ hoàng gia kẹt trong vị diện Thâm Uyên, cảm thấy Tô Kiến hay nhiếp chính vương Khương Dạ đều có ánh mắt thiển cận.

- Nhị ca làm quan là việc tốt, ca sắp tiến cung gặp nhiếp chính vương đúng không?

- Sáng sớm ngày mai sẽ đi.

- Ừm, nhị ca, ngày mai ta sẽ rời khỏi Ngọc Kinh thành về quê Dực châu một chuyến. Ca tiến cung đừng phát biểu ý kiến gì, cẩn thận hỏi thăm nhiếp chính vương có phát động tây chinh trước thời gian không?

- Tam đệ sắp đi? Để ta tiễn đệ.

Tô Kính nói:

- Không cần, ta đi với người bản gia Dực châu, có nhiều điều không tiện. Ta đến đây vì có hai món đồ đưa nhị ca, ca hãy cẩn thận chút đừng bị người ngoài biết.

Tô Kính lấy hai viên Đại Diễn đan ra, nói cho Tô Kiến biết cách dùng. Một viên Đại Diễn đan để dành cho Tô Linh, phỏng chừng hôm nay không thể gặp mặt nên Tô Kính nhờ Tô Kiến chuyển giao giùm.

Trừ Đại Diễn đan ra Tô Kính còn lấy chút tài liệu có thể luyện chế pháp khí trong túi da ra đưa cho Tô Kiến. Có những tài liệu này dù Tô Kiến không thể luyện chế cũng có thể nhờ thuộc hạ Tiêu Dao Hầu làm giúp, chẳng qua sẽ hao phí tài nguyên gã tích lũy trong gia tộc.

Tô Kính vốn định kêu Tô Kiến đầu tư quân đội của mình, nhưng thấy gã ham thích sáu quân mới nên hắn tạm gác chuyện này lại. Việc nhiếp chính vương lôi kéo Tô Kiến tốt nhất là hắn đừng xen vào.

Tô Kính sợ nhất là nhiếp chính vương lợi dụng Tô Kiến đến gần hắn, mục đích nhằm vào Vô Ưu công chúa. Tô Kính không biết giữa Vô Ưu công chúa và nhiếp chính vương Khương Dạ có mâu thuẫn gì, chờ có dịp hắn phải hỏi nàng một tiếng mới biết quyết định thế nào.

Từ biệt Tô Kiến rồi Tô Kính cưỡi Ngão Thiết thú đi gặp Lâm Hoành Sơn. Nay Lâm Hoành Sơn đã là nhân vật quan trọng trong thuộc hạ của Tiêu Dao Hầu, nhưng không thể ở bên trong nữa. Tô Kính cách ba ngày mới gặp Lâm Hoành Sơn một lần, toàn xin chỉ dạy tâm đắc tu luyện.

Lần này tìm Lâm Hoành Sơn vì hắn muốn hiểu biết thêm về quân mới, bên trong có uẩn khúc gì không.

Lâm Hoành Sơn đang rảnh, Lâm Tạ Hồng cũng có mặt. Tô Kính cho Lâm Tạ Hồng mấy viên đá quý phẩm chất cao, nàng lạnh nhạt nhận, có vẻ không quá thích.

Tô Kính không thấy lạ, nha đầu này rất tinh ranh, không thể nào thu mua nàng được. Nếu ngươi từ lúc ba tuổi đã hiểu sinh tồn khó khăn thì cũng sẽ trở nên như vậy.

Lâm Hoành Sơn nghe Tô Kính bày tỏ ý đồ đến, bèn nói tỉ mỉ về quân mới. Vì Tiêu Dao Hầu nên Lâm Hoành Sơn có tư liệu tỉ mỉ của quân mới.

Nhiếp chính vương thành lập sáu quân mới, sau này binh mã dưới tay Tiêu Dao Hầu sẽ thay đổi quy mô dựa theo sáu quân.

Thủ lĩnh sáu quân mới toàn là đại tướng quân, thêm sáu chức quan tòng nhất phẩm. Mỗi quân đặt ra ba quân đoàn, thủ lĩnh ba quân đoàn là chính nhị phẩm. Mỗi quân đoàn gồm hai mươi vạn người, bốn vạn người là một đại doanh.

Đại doanh là đơn vị cơ bản quân đoàn tác chiến sau này.

Dưới mỗi đại doanh có biên chế tám doanh, một doanh năm ngàn người. Mỗi doanh cần có năng lực tác chiến độc lập. Từ điểm này liền hiểu chế độ quân mới thật ra là thu nhỏ quy mô đơn vị tác chiến, từ tổng số lượng thì binh sĩ tăng nhiều. Làm vậy khiến số lượng quan tước trong quân đội tăng vọt. Quân đội Tiêu Dao Hầu khống chế chỉ có thể cải biên, hợp nhất lại, biến tướng suy yếu năng lực kiểm soát quân đội của Đại Tư Mã.

Quân mới gồm ba trăm sáu mươi vạn người, quân đội trong tay Tiêu Dao Hầu không nhiều như thế, tôm tép lỏng lẻo ở địa phương không đáng gì với gã. Cộng thêm bốn đội tinh nhuệ trong tay Võ Uy Vương Tiêu Dao Hầu mới miễn cưỡng đối kháng lại nhiếp chính vương được.

Tô Tiên giàu có nhưng bỗng dưng tăng quân đội quy mô lớn như thế là gánh nặng cho tài chính.

Lâm Hoành Sơn nói với Tô Kính:

- Nhiếp chính vương là một người thông minh, nếu hắn không muốn bị phản đối thì điều kiện duy nhất là ba năm sau sẽ phát triển chiến tranh với quốc gia Tà Thần.

Tô Kính hiểu nếu như dựa theo kế hoạch thì cần mười năm, để nuôi sống ba trăm sáu mươi vạn quân đội trong mười năm là quá mức. Cách tốt nhất là huấn luyện quân mới trong một năm, bỏ ra hai năm luyện binh ở Nam Cương, Bắc Cương để quân đội mới thấy máu, có năng lực thực chiến.

Vấn đề là Tô Kính từng đi thế giới Thâm Uyên, biết kế hoạch của hoàng đế ít nhất phải chinh phục thêm một vị diện, có đầy đủ tích góp mới xuống tay. Nếu nhiếp chính vương xằng bậy như vậy có thể sẽ tạm thất bại, thậm chí ảnh hưởng kế hoạch của hoàng đế.

Lâm Hoành Sơn hỏi ý kiến của Tô Kính:

- Biên chế quân mới là bệ hạ nghĩ ra, thành lập sáu quân mới là ý của nhiếp chính vương. Tô Kính thấy sao?

Tô Kính mơ hồ nói:

- Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, ta cảm thấy không tốt cho đế quốc.

Lâm Hoành Sơn đầy hứng thú hỏi dồn:

- Tại sao?

Tô Kính chỉ miệng mình, chỉ lỗ tai rồi chỉ hướng Chu Tước cung. Lâm Hoành Sơn gật gù, ý hắn là việc này liên quan hoàng đế. Lâm Hoành Sơn quyết định không hỏi sâu, dù sao gã đã hiểu ý của Tô Kính.

Tô Kính được tư liệu tình báo quân mới, hắn rất muốn cùng Vô Ưu công chúa thẩm tra đối chiếu, chắc chắn nàng có bí mật Lâm Hoành Sơn không biết. Nhưng mới làm chuyện đó với Tô Mộ xong, Tô Kính không dám đối mặt Vô Ưu công chúa.

Tô Kính cưỡi trên lưng Ngão Thiết thú chậm rãi đi tìm Đại Quản Gia, hắn chợt nhớ gã không ở Ngọc Kinh thành, Nhị Quản Gia cũng đi rồi. Nội vụ trong Hầu phủ tạm thời do mẫu thân quản lý thay.

Chuyện này vốn là trách nhiệm của Nguyên Lăng Hồng, nhưng nàng chỉ lo tu hành, không muốn lãng phí thời gian vào việc này nên kêu Tiêu Dao Hầu cho quản gia lo hết.

Tô Kính không muốn gặp Nguyên Lăng Hồng, hắn trực giác nàng và thế tử không thân chút nào. Tô Kính chỉ muốn dùng tài liệu đổi đan dược hoặc ngọc thạch để trả tiền cho Tô Tiên, chuyện nhỏ này tìm Tiêu Dao Hầu thì không được, chưa biết chừng không gặp phụ thân đã bị đuổi đến chỗ mẫu thân.

Trạch viện của Nguyên Lăng Hồng khá lớn, Tô Kính đến trước cửa, chưa quyết định có đi vào hay không thì một người ra khỏi cửa, là Nguyên Thùy Vũ đã lâu không gặp.

Tô Kính kêu tiếng cữu cữu nhưng không xuống tọa kỵ, thân phận hiện giờ của hắn đã khác, dù chưa được phong phò mã thì hắn là thế tử Tiêu Dao Hầu, ở trong phủ này trừ phu phu Tiêu Dao Hầu ra có hắn là lớn nhất.

Thoạt trông Nguyên Thùy Vũ ủ rũ nhiều, không có dáng vẻ nhàn nhã ngông nghênh lúc mới gặp, gã mặc đạo y màu lam nhạt. Tô Kính thầm lấy làm lạ, chẳng phải Nguyên Thùy Vũ làm việc trong Trích Tinh Môn sao? Tại sao không mặc đồ quan?