Hồng Liên Bảo Giám

Chương 244: Cùng nhau rơi xuống (2)




Không chỉ Tô Kính mất kiểm soát, nhóm Vô Ưu công chúa, binh sĩ sau lưng họ cũng lần lượt té xuống Yên Vân thú. Mặt đất rung rinh như sóng trên biển.

Yêu ma ở phía xa lăn lốc đè lên nhau.

Mặt đất bỗng nứt ra, khói đen bốc lên cao khó thấy xung quanh. Nếu không có miếng che mắt thì Tô Kính không thể xem rõ bất cứ thứ gì.

Tô Kính bị hụt chân rớt xuống, hắn thuận tay chộp cổ tay Vô Ưu công chúa kéo theo, hai người cùng rơi xuống lòng đất.

Trong lòng Tô Kính chỉ có một ý nghĩ: Nếu phải chết thì đời này không chia ly nữa. Nếu lần này chết rồi còn có thể trọng sinh, có lẽ hắn có thể mang theo Vô Ưu công chúa cùng tái sinh.

Suy nghĩ của Tô Kính không phù hợp thân phận ngành khoa học tự nhiên của hắn, ý tưởng rất lãng mạn.

Hiện thực tàn nhẫn, hai người lăn xuống tạo kỵ, mặt đất nứt ra. Vô Ưu công chúa muốn nhờ vào sức mạnh áo giáp bay lên chẳng ngờ nguyên khí hỗn loạn khó kiềm giữ, đừng nói bay, muốn chủ động phát ra thuật đạo cũng cực kỳ khó khăn.

Bên dưới trống rỗng, không biết khe hở sẽ nới rộng đến mức nào. Với kinh nghiệm của Vô Ưu công chúa thì độ dày mặt đất thế giới này không đều, rất có thể bên dưới là dung nham hoặc trăm dặm đất bùn cát đá.

Khe nứt trên đất nhanh chóng nới rộng, chớp mắt đã rộng hơn một dặm. Tô Kính, Vô Ưu công chúa giảm bớt tốc độ rơi, bụi mù từ dưới đất bay lên giảm xóc cho hai người.

Tô Kính kêu gọi, cát bụi nóng rực bay vào miệng hắn:

- Vô Ưu ổn không?

Tô Kính dùng thanh minh chân khí phun ra đồ bẩn ngậm trong miệng. Những cát bụi này có độc, làm người cổ họng đau đớn.

Vô Ưu công chúa giật mạnh cổ tay, xoay người mặt đối mặt với Tô Kính. Nàng giơ tay đưa chân khí vào mũ giáp, miếng che mắt hạ xuống khép kín cả khuôn mặt Tô Kính.

Giọng Vô Ưu công chúa rất bình tĩnh như không biết sau khi đất nứt ra rất có thể sẽ rơi vào dung nham:

- Ta không sao, lát nữa thấy mặt đất thì Tô Kính hãy thả lỏng quyền kiểm soát thân thể, ta sẽ giúp ngươi đáp xuống đất, rất có thể sẽ bị thương đôi chút.

Tô Kính đang hơi cảm động, chợt nghe Vô Ưu công chúa nói tiếp:

- Nếu bên dưới là dung nham thì rất có thể chúng ta sẽ bị hút xuống dưới, nếu ta cảm thấy Tô Kính không chịu đựng được nữa thì ta sẽ giết ngươi. Luyện khí sĩ chết vì nghẹt thở đau khổ hơn phàm nhân gấp trăm lần.

- Không cần!

Tô Kính nhanh chóng từ chối ý tốt của Vô Ưu công chúa:

- Ta tu luyện một môn thuật đạo, chỉ cần thân thể không làm vận động kịch liệt thì thời gian nín thở dài mấy tháng.

- Vậy thì tốt, ta sẽ không bỏ Tô Kính lại, yên tâm.

Giọng Vô Ưu công chúa luôn bình tĩnh như trước:

- Cực hạn chịu đựng của ta là bốn mươi tám ngày, nếu lúc đó chúng ta chưa thoát khốn thì Tô Kính hãy giết ta đi.

Tô Kính lắc đầu nói:

- Ta sẽ không làm vậy, chúng ta tuyệt đối có thể sống rời đi.

Vô Ưu công chúa tò mò hỏi:

- Làm sao sống?

Tô Kính không trả lời. Nếu Vô Ưu công chúa đồng ý thì Tô Kính không có thả Lục Đạo Thần Giám ra cho linh hồn của nàng vào, từ nay hai người cùng dùng một thể xác. Nếu cơ thể này bị hủy thì Lục Đạo Thần Giám có thể tiếp tục bảo linh hồn hai người mãi đến khi tìm được mục tiêu đoạt xá. Quá trình này cực kỳ lâu dài, rất có thể là mấy vạn năm.

Không còn cơ thể tương đương với chết, nếu chỉ linh hồn tồn tại sẽ từ từ suy yếu, cuối cùng chết.

Vô Ưu công chúa nhẹ giọng nói:

- Vậy được rồi, Tô Kính, hy vọng ngươi có thể cứu ta.

Không phải vì lời hứa của Tô Kính, Vô Ưu công chúa chỉ biết rằng tên này sẽ chết cùng mình, với nàng thì đó đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Không biết khe hở này sâu cỡ nào, Tô Kính chỉ có thể cảm giác mặt đất còn tiếp tục rạn nứt.

Tô Kính giữ chặt hai tay Vô Ưu công chúa không buông ra:

- Vô Ưu, vì sao nàng nói chuyện luôn bình tĩnh vậy?

Vô Ưu công chúa hỏi ngược lại:

- Tô Kính cũng thế thôi?

- Ta là vì không kích động.

Giọng Vô Ưu công chúa hơi nghịch ngợm nói:

- Ta thì không cảm thấy có chuyện gì đáng để kích động.

- Lát nữa đừng để ta té quá thảm.

- Không đâu, Tô Kính cứ yên tâm, mặc giáp này dù rơi vào dung nham trong ba, năm giây sẽ không bị đốt thủng. Nếu có đủ chân khí thì có thể bơi trong dung nham.

- Nếu bên dưới là nam châm lòng đất thì sao?

Vô Ưu công chúa hiền hòa thân dân, không ra vẻ hoàng tộc:

- Thì khỏi mất công tự sát, dù chúng ta mặc đạo khí tuyệt phẩm cũng sẽ bị áp lực biến thành hai chén canh thịt.

Tô Kính lắc đầu nói:

- Nhưng không thể nào, nếu nam châm lòng đất xuất hiện thì thế giới này cũng sắp tan vỡ.

- Không biết phụ thân thế nào nữa, ài, chúng ta gặp nguy hiểm vậy mà phụ thân không ra tay cứu người.

- Đây là kiếp số của chúng ta, có lẽ không liên quan gì ta. Ta mới chỉ là Tiên Thiên kỳ, kiếp số Trúc Cơ kỳ sẽ không mãnh liệt như vậy, hơn nữa ta chưa có dấu hiệu thăng cấp.

Vô Ưu công chúa trả lời:

- Cũng không phải ta, ta mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, cách Kim Đan còn rất xa.

Tô Kính hỏi:

- Các huynh đệ tỷ muội của nàng bao nhiêu người là đỉnh Trúc Cơ?

Vô Ưu công chúa trả lời:

- Tám người, không đúng, là chín người.

Tô Kính buột miệng chửi tục:

- Bà –nội –nó!

Tô Kính thầm nghĩ hoàng đế làm ra nhiều luyện khí sĩ đỉnh Trúc Cơ đến thế giới này vốn quy tắc Đạo Môn rất yếu, đây chẳng khác nào muốn ăn đòn.

Tại đây rất khó ức chế cảnh giới, lực lượng quy tắc ở thế giới này biến động một chút là rất có thể dẫn đến kiếp Kim Đan. Một, hai người còn dễ tính, đưa một lần chín người thử xem?

Bọn họ không gây ra nứt đất nhưng kiếp số không thể tính riêng lẻ, mặt đất nứt ra rất có thể là hoàng đế dẫn đến. Nhưng nếu không phải nhiều người chờ thăng cấp Kim Đan đều có mặt, Tô Kính tuyệt đối sẽ không rớt xuống khe.

Lão già hoàng đế, đang chơi ta sao? Đào nhiều hố như thế, không tính đến hố nhi nữ của mình, kéo luôn nữ tế chết chùm là sao? Quả nhiên không nên ham muốn mỹ sắc, ai biết giáo dục hoàng gia là chơi vận động cực hạn vậy đâu?

Đám hoàng tử hoàng tôn không rõ nhưng Tô Kính biết, kiếp số càng kỳ lạ khó khăn thì càng đào tạo người. Chín hoàng tộc đỉnh Trúc Cơ không chết thì sau khi thành tựu Kim Đan sẽ tăng vùn vụt, hơn nữa cơ sở vững chắc.

Dùng một vị diện làm bối cảnh để phụ trợ kiếp số?

Bệ hạ, ngươi ác thật. Nếu ta chết thật thì coi chừng ta đoạt xá nhi tử của ngươi!