Hồng Liên Bảo Giám

Chương 241: Không ai cứu viện (1)




Khương Hoàn không sợ Ma Tướng mà vì Kim Đan của thế giới này xuất hiện, quân đội đến nhưng tại sao phụ thân không cảm ứng được?

Nếu như bị hơn một ngàn quân đội bám lấy, sau đó kẻ địch càng mạnh nữa kéo đến mà phụ thân vẫn không cứu viện thì mọi người sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Lạc Xà điên cuồng chạy trốn, quân đội chậm rãi đến gần. Khương Hoàn biết sợ hãi chỉ vô ích, đành dùng thuật đạo ghi lại hình ảnh, lợi dụng công năng chiến giáp phát hình cho mỗi người.

Sắc mặt hai quan quân rất khó xem nhưng bắt đầu ung dung bài bố, Tô Kính không thể nhìn thấu động tác của họ có ý gì.

Lúc này nhóm Vô Ưu công chúa không rảnh e ngại tiêu hao chân khí, bắt đầu dùng thuật đạo chữa trị cho binh sĩ bị thương để lấy lại sức chiến đấu ngay. Đám lính dùng tháp thuẫn chặn lại lỗ hổng, xoay người lên Yên Vân thú, treo các loại trang bị lên lại.

Nỗ xa thay hộp nỗ mới, hai Yên Vân thú bị kéo riêng lẻ ra kéo nỗ xa sau lưng.

Từng mệnh lệnh được tuyên bố, qua miếng che mắt trên mũ giáp Tô Kính thấy hai quan quân chỉ huy. Tô Kính nhìn mà giật mình, hai quan quân một người chỉ huy mỗi binh sĩ quy tắc sử dụng vũ khí, làm sao phát ra công kích nhằm vào chủng tộc kẻ địch. Một quan quân khác tuyên bố mệnh lệnh, nếu cần rút lui thì phải có người đoạn hậu, gã đang chỉ dẫn thứ tự đoạn hậu, ai đi làm chuyện này cơ bản chết chắc.

Tô Kính không thấy biểu tình của đám binh sĩ, chỉ nghe từng tiếng đáp lại phát ra từ mũ giáp.

- Rõ!

- Tuân lệnh!

Trong lòng Tô Kính có cảm giác không nói nên lời. Đám binh sĩ này giống quân nhân từng bảo vệ hắn, không oán không hối hận. Trong tiếng đáp không có chút miễn cưỡng, chỉ có thong dong, bi tráng.

Hai quan quân hơi sợ, bọn họ không sợ chết, thật ra người chết cuối cùng là họ. Nếu cần đoạn hậu thì hai người sẽ không chút do dự. Nhưng đám hoàng tử này được hoàng đế bệ hạ thích nhất, là quân cờ bồi dưỡng rất nhiều năm, kế hoạch nhiều năm.

Khương Hoàn lớn tuổi nhất đã tám mươi mấy nhưng vẫn ức chế cảnh giới ở Trúc Cơ kỳ, nếu thành tựu Kim Đan sẽ một bước lên trời ngay.

Tô Kính không kiềm được đặt câu hỏi:

- Vô Ưu, những yêu ma cũng không sợ lửa sao?

Xem ra hắn phải lấy ra vũ khí mật nghiên cứu chế tạo ra nhóm đầu tiên, không thì đành nhìn đám binh sĩ đoạn hậu cho hắn rồi lần lượt chết.

Vô Ưu công chúa đang thay một số trang bị cộng thêm tính năng trên áo giáp, nghe Tô Kính hỏi bàn bảo:

- Ta cũng không rõ, nhưng yêu ma ở thế giới Thâm Uyên đa số thuộc tính hỏa. Dùng thuật đạo thuộc tính hỏa công kích chúng thì tự hiểu uy lực thế nào.

Tô Kính hít mũi hỏi:

- Vậy lúc yêu ma hít thở cũng giống nhân loại sao? Có sợ nghẹt thở không?

- Nhiều yêu ma có thể sinh tồn dựa vào độc khí, có một số ít một tháng không hít thở một lần. Nhưng nếu ngươi đốt sạch không khí thì chúng sẽ hôn mê.

- Vậy tóm lại vẫn phải tự tay chém.

Tô Kính phát hiện đám yêu ma sức sống dẻo dai, là một câu hỏi rất khó giải, về sau tây chinh có khi nào gặp kẻ địch như thế không?

Kẻ địch địch nhân, nếu cường địch là người thì dễ giải quyết, nhưng yêu ma không phải con người, không sợ lửa, không sợ thiếu dưỡng khí. Tô Kính biết thuật đạo thủy hệ có uy lực cao với yêu ma, nhưng trong thế giới này thuật đạo thủy hệ bị hạn chế. thuật đạo kim hệ thì khó có sát thương quy mô lớn, đó là năng lực chỉ luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan mới có.

Vô Ưu công chúa hỏi:

- Tự tay chém? À, nhát chém cuối cùng có thể dùng cung tên, Tô Kính có tên bình thường không?

- Rất nhiều, khoảng ba, năm ngàn nhưng quy cách rất phức tạp.

Tô Kính chuẩn bị mũi tên không nhiều bằng nỗ tiễn. Vì Tô Kính đang nghiên cứu tạo hình mũi tên, thiết kế đuôi lông chim, không cải tạo gì về thuật đạo nên không cần nhiều tên để thực nghiệm.

Vô Ưu công chúa không giải thích nhiều:

- Lấy ra hết, mau!

Tô Kính nhanh chóng lấy từng bó tên ra khỏi vòng tay, chất liệu tên không bằng nỗ tiễn dùng cho nỗ xa nhưng vẫn là trang bị quân đội đế quốc.

Vô Ưu công chúa lấy một cái ống đồng đầy phù văn, nàng chộp mười mũi tên xuyên qua ống đồng, tốc độ siêu mau. Ống đồng lấp lánh ánh sáng thuật đạo, mũi tên xuyên qua ống được gia cố thuộc tính phá giáp tạm thời.

Lập tức có binh sĩ lấy tên bỏ vào hộp tên.

Quân đội yêu ma ở phía xa ngừng lại ngoài hai dặm vòng phòng ngự Khương Hoàn bài bố. Yêu ma bản năng cảm giác nguy hiểm, bắt đầu tổ chức quân đội.

Khương Hoàn thấy cảnh đó thì thầm ức chế, quân đội yêu ma đi sâu thêm chút nữa thì gã có thể dùng phù tiễn thử công kích. Phù tiễn có thể bắn qua khoảng cách hai dặm nhưng chỉ đủ đối phó binh sĩ bình thường, yêu ma đẳng cấp như thế không đáng tiền một cây phù tiễn.

Yêu ma không giống yêu thú, nhiều yêu ma có yêu thuật phức tạp không thua gì thuật đạo của nhân loại. Hơn nữa những yêu ma có trang bị trong người, tệ mấy vẫn hơn bộ da lông của Chiến Mi. Muốn dựa vào phù tiễn cự ly xa giải quyết đám yêu ma Kim Đan kỳ là ảo tưởng.

Sáu yêu ma Kim Đan kỳ, nếu cho Khương Hoàn một vạn sáu ngàn người thì có thể giết chúng nó, một trăm người? Chạy thoát nổi không?

Tô Kính lục tìm trong vòng tay. Tô Kính bắt đầu nghiên cứu chế tạo vũ khí kiểu đế quốc không lâu, hắn chỉ tìm hiểu thuộc tính vũ khí nhưng cũng biết những vũ khí đó không có sức uy hiếp với yêu ma Kim Đan kỳ.

Hơn một ngàn yêu ma, nếu cố gắng giết yêu ma thấp kém không biết có ảnh hưởng đến cục diện chiến đấu không.

Đám người Tô Kính rơi vào cảnh khó hơn. Cách hơn mười vạn dặm, bên rìa một chỗ đất trũng, trong vực sâu đằng trước có lửa màu đỏ đen bốc khói đặc ngút trời, thổi tan mây đỏ, bụi bặm nóng rực cuồng cuộn.

Hoàng đế bệ hạ Đông Tần đế quốc mang mười lăm tùy tùng, cưỡi con khôi lỗi máy móc kỳ lạ nhìn biến đổi kịch liệt trong vực sâu.

Nữ nhân khuôn mặt giống hoàng đế lên tiếng:

- Khương Viêm, thế giới này không quá quan trọng, tại sao phải giữ hoàn chỉnh làm gì? Để mặc nó tan vỡ đi.

- Khương Ninh không hiểu, đẳng cấp thế giới này không cao nhưng có thể liên tục cung cấp tọa kỵ cho chúng ta, cung cấp nhiên liệu trung tâm chiến hạm bay không ngừng nghỉ. Thế giới khác không tiện lợi như vậy, ta đi vào sẽ bị phát hiện ngay. Nếu thế giới này tan vỡ, mình phải dựng lại cửa săn bắn, tìm mảnh nhỏ đại lục thích hợp đi vào, đẳng cấp thế giới này sẽ lại giảm thấp, đế quốc chúng ta thiếu một nhà kho.

Nam nhân tên Lý Thuần Phong hỏi:

- Chúng ta tích trữ còn chưa đủ nhiều sao? Nhiều năm rồi thế giới này cũng nên bị đào rỗng hết.