Nhân tài là quan trọng nhất, Đạo Binh Ti đế quốc thiết lập là vì vậy, luôn không ngừng đổi mới vũ khí. Thật ra trang bị quân đội bình thường vốn là vũ khí kiểu mẫu trước kia của bốn quân đoàn tinh nhuệ.
Thiên phú thiết kế vũ khí của Tô Kính đã là đẳng cấp đại sư, có lẽ nên cho hắn vào Luyện Khí Ti của hoàng gia.
Vô Ưu công chúa hé môi nhưng không thốt nên lời. Khương Phong không chỉ một lần đề nghị Tô Kính vào Luyện Khí Ti nhưng hắn đều từ chối, điều này nói lên cái gì?
Chứng minh Tô Kính không muốn vào chỗ đó. Người trong Luyện Khí Ti nhận được tôn trọng nhưng không thể rời khỏi Ngọc Kinh thành, chỗ đó còn tính phối phận, tuổi nghề. Tô Kính đi Luyện Khí Ti phải làm từ tầng dưới chót nhất, mòn mỏi đến ngày có thể ra lệnh ít nhất trên trăm năm.
Tô Kính là người Vô Ưu công chúa sẽ gả cho, tương lai của nàng tuyệt đối không ở lì trong Ngọc Kinh thành làm công chúa mãi mãi. Có nhiều huynh đệ tỷ muội, trong số người phụ thân thích Vô Ưu công chúa là người duy nhất được phong vì nàng không chịu cô đơn.
Nếu Tô Kính vào Luyện Khí Ti của hoàng gia thì Vô Ưu công chúa cũng sẽ bị cột lại trong Ngọc Kinh thành.
Nhưng không kéo hắn vào là mất mác của hoàng thất!
Trong phút chốc Vô Ưu công chúa rất khó xử. Nếu nàng chịu hy sinh, xin Tô Kính vào Luyện Khí Ti thì chắc chắn hắn sẽ đồng ý, nhưng nàng còn không muốn thì tại sao phải bắt ép hắn?
Vô Ưu công chúa nhớ lời phụ thân nói với mình, cuối cùng dằn xuống suy nghĩ này, lặng lẽ giúp Tô Kính lắp ráp Lưu Kim pháo.
Tô Kính hơi tò mò bởi vì Lưu Kim pháo kết cấu quá đơn giản, cự ly bắn rất ngắn, không cần quá mức chính xác, Vô Ưu công chúa không thể giúp được gì cho hắn. Vô Ưu công chúa quen thuộc tính năng loại vũ khí này nhưng khi lắp ráp thì luống cuống tay chân. Có điều Vô Ưu công chúa chịu làm việc cùng hắn nên Tô Kính không đuổi nàng đi.
Dù áo giáp đỏ che toàn thân Vô Ưu công chúa nhưng mỗi đường cong, biểu tình của nàng hiện rõ trong lòng Tô Kính.
Tô Kính muốn cười, cái này gọi là khó nén ý dâm sao?
Dựa vào năng lực Lục Đạo Thần Giám khiến Tô Kính có thể từ Vô Ưu công chúa cả người mặc giáp đổi thành bộ dạng mặc váy dài, nếu người khác cũng có loại năng lực này thì làm sao được?
Hai người suy nghĩ lung tung, bất giác khoảng cách của Tô Kính và Vô Ưu công chúa kéo gần lại. Cùng nhau làm việc là cách tốt để tăng tình cảm, huống chi là nguy hiểm từng phút giây như bây giờ.
Ráp xong Lưu Kim pháo, Tô Kính chỉ có trên dưới một trăm đạn pháp, một đống chông sắt nhưng không thuộc tính. Bệ đặt Lưu Kim pháo không phải nòng pháo mà là rương gỗ hình vuông, bên trong có màng da nương theo co giãn bắn đạn pháp ra ngoài. Làm vậy để người thường cũng có thể sử dụng Lưu Kim pháo, không nhất định phải là chân khí kích phát, càng không cần thuật đạo phụ trợ.
Trong hòm có bánh răng, dây treo, căng miếng da ra là được. Miếng da này rất quý giá, tách ra từ phần mềm dẻo nhất trong người yêu thú rồi dùng thuật đạo luyện chế.
Các viên Lưu Kim đạn pháo bắn ra, những đạn pháo nổ tung giữa không trung rải đầy chông sắt màu đen trong vòng mấy trăm trượng bên ngoài năm đường hầm.
Áp lực phòng thủ giảm bớt nhiều. Có nhiều Lạc Xà đạp trúng chông sắt móng vuốt rách toạc, vết thương không nghiêm trọng, không nguy hiểm mạng sống nhưng dược tề đau đớn làm chúng nó không thể có hành động công kích gì thêm nữa.
Lạc Xà lăn lộn đầy đất không cản trở đồng bạn, Lạc Xà nhảy vút lên như bảy, nhảy vọt một cái xa nhất cỡ mấy chục trượng. Thể hình Lạc Xà to cỡ chó đất, nếu không phải số lượng quá nhiều thì một mình Tô Kính có thể xử hàng trăm con.
Thế cục bớt căng thẳng, Khương Phong bu lại chen ngang giữa Vô Ưu công chúa, Tô Kính.
Khương Phong không sợ vì không thấy sắc mặt Tô Kính, hỏi:
- Tô Kính, ngươi còn vũ khí nào khác không?
- Có nhưng mà...
Khương Phong sốt ruột hỏi:
- Nhưng mà sao? Chỉ cần đám binh sĩ này không chết thì tiêu hao nhiều cỡ nào phụ thân cũng sẽ bổ sung lại cho ngươi!
Tô Kính không ngờ binh sĩ đi theo săn bắn được đãi ngộ như thế. Nhưng cũng bình thường, Tô Kính không biết đám lính này có cảnh giới thế nào, sức chiến đấu thì một sĩ binh chắc chắn cỡ bằng một đỉnh Tiên Thiên, mười binh sĩ là trình độ mười luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ.
Đây là trang bị áo giáp mang đến hiệu quả, càng không nói đến đám Yên Vân thú đều có năng lực tự chủ chiến đấu.
Đổi lại là Tô Kính cũng sẽ không sử dụng binh sĩ như vậy làm tốt thí.
Tô Kính trả lời làm Khương Phong hộc máu:
- Vấn đề không phải là tiền, có nhiều vũ khí ta không có năng lực thêm vào thuật đạo, chỉ có bản vẽ...
Đúng rồi, Tô Kính chỉ là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ. Đạo Binh Ti nghiên cứu ra trang bị cơ bản phải là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể luyện chế cải tạo, cảnh giới của Tô Kính quá thấp là chuyện bất đắc dĩ.
Hiện giờ cần nhất là vũ khí có sức sát thương quy mô lớn, khi luyện chế khá rắc rối, phải có mấy ngày mấy đêm mới xong. Nhưng giờ đang cần tranh thủ một canh giờ, không ngăn nổi thì liều mạng rút lui.
Hai quan quân đứng trên một cây cột đá quan sát địch tình phía xa. Thế giới này có kính viễn vọng nhưng hiệu quả nhìn xa không bằng miếng che trên mũ giáp.
Đột nhiên một quan quân khom người rút một thứ ra khỏi giày che đằng trước miếng che mắt, cẩn thận xác nhận sau đó kinh kêu:
- Nguy rồi, có yêu ma xuất hiện!
Cái gọi là yêu ma giống nhân loại trên Thần Châu, là sinh mệnh có trí tuệ.
Yêu ma ở thế giới Thâm Uyên có hệ thống xã hội, xây dựng chế độ quân đội. Yêu ma cường đại giống Tiểu Lĩnh Chủ dưới trướng có mấy trăm vạn binh sĩ không lạ.
Khương Hoàn nghe thế lập tức nhảy lên cây cột đá nhìn ra xa, các Lạc Xà ở phía xa chạy tán loạn không áp sát phe mình nữa. Hướng Lạc Xà chạy trốn bụi bay mù mịt, một quân đội từ từ đến gần.
Đằng trước quân đội là hai yêu ma cao hơn năm thước, toàn thân tỏa ánh sáng đỏ máu xua tan vô số Lạc Xà. Tuy Lạc Xà khó chơi nhưng chúng nó tuân theo quy tắc thế giới của mình, không dám vây công cường giả thế giới này. Hai yêu ma có cảnh giới Kim Đan, đòn công kích từ Lạc Xà chỉ như gãi ngứa.
Vô Ưu công chúa không nhảy lên, nàng đứng dưới cột đá hét to:
- Bao nhiêu Kim Đan?
- Chờ chút!
Khương Hoàn kiên nhẫn quan sát quân đội yêu ma tổ hợp, số lượng gần ngàn!
Giọng Khương Hoàn run run:
- Ít nhất sáu Kim Đan, phỏng chừng có một Kim Đan nhị trọng, là ma Tướng!&