Hồng Liên Bảo Giám

Chương 2043: Lợi dụ (1)




- Cảnh giới vô thượng, đây không phải còn mạnh hơn sư phó sao?

- Chúng ta ếch ngồi đáy giếng, không biết bao nhiêu ức năm, người ta mạnh hơn chúng ta cũng là chuyện bình thường.

Thị Ngạn hòa thượng bình thản nói một câu.

- Sư phó... Phải đáp ứng bọn họ sao?

Sơn Khâu hòa thượng có chút không biết giải quyết thế nào.

Trong mắt Thị Ngạn hòa thượng xuất hiện lệ khí và biến mất nhanh chóng. Hắn nhìn Sơn Khâu hòa thượng, nói:

- Chúng ta không phải Phật tổ, cũng không phải ý chí Phật tổ thể hiện, muốn làm gì phải xem nội tâm.

- Hiện tại ta đã hiểu vì sao Trần Đường lại có thể phục sinh.

Tô Kính và Tô Mộ đứng dưới một cây Bồ Đề Thụ, trong ánh mắt chói chan lại cảm tâấy mát lạnh.

- Có chút lý không rõ.

Tô Mộ lắc đầu, nàng cũng không phải rất rõ ràng vì cái gì thành Thiên Phật đuổi đám người như vậy ra ngoài nhưng vẫn muốn bọn họ bất tử bất diệt. Phải biết rằng khôi phục những gia hỏa bị hỗn độn thần hỏa luyện hóa cũng cần trả cái giá không nhỏ.

- Đám đầu trọc thành Thiên Phật cũng thân bất do kỷ nha.

Tô Kính cười nói:

- Bọn chúng muốn cướp đoạt tất cả tại thành Thiên Phật nhưng không thể chặt đứt quan hệ giữa thành Thiên Phật và thế giới Bỉ Phương, những phật đà bị bọn họ đuổi ra ngoài lại là một thể với thành Thiên Phật, là thành Thiên Phật phục sinh bọn họ, không phải đám tặc ngốc trong nội thành.

- Ý chí thế giới?

Tô Mộ ngạc nhiên.

- Đúng vậy, ý chí thế giới giống Ô Địch của chúng ta, chỉ có điều ý chí thế giới nơi này quá cường đại, cường đại đến phân hóa thành vô số ý niệm trong đầu, tiềm phục trong nội tâm tất cả phật đà. Có chút sống lại đã bị thâu tóm.

- Nói như vậy Phật tổ cường đại nhất đã niết bàn.

- Đúng vậy, Vị Lai Phật quốc chính là căn cơ hắn phục sinh, đáng tiếc một đám phật đà tới không đúng lúc, lại muốn tạo phản đoạt thành Thiên Phật rời đi, thế giới này sụp đổ thì Phật tổ không có biện pháp phục sinh.

- Vậy chúng ta đang mưu sát Phật tổ?”

Tô Mộ lập tức có hào hứng.

- Trên lý luận mà nói đúng là như thế.

- Thực tế thì sao?

- Thực tế chúng ta còn không có thế lực như vậy, ngươi xem, chúng ta còn không thể chém giết Trần Đường một cách chân chính. Chỉ sợ xá lợi trong tay của chúng ta sẽ bị thế giới này hấp thu nhanh thôi.

Tô Mộ lật tay cầm một viên xá lợi, quả nhiên tầng tinh bích mặt ngoài của xá lợi đã bị phân giải, dùng không bao lâu thứ này không dùng được.

- Đây là cạm bẫy.

Tô Mộ muốn vứt bỏ lại không nỡ, nàng lại ngoan tâm đưa một chút hỗn độn chi vào trong xá lợi, xá lợi muốn giải thể sẽ hóa thành bụi.

- Đừng, không đáng.

Tô Kính ngăn cản Tô Mộ. Hỗn độn chi khí rất ít, trừ khi ra ngoài mới khôi phục.

- Ta chỉ xem phản ứng mà thôi.

Tô Mộ cắn răng nói, viên xá lợi này đã bị hủy diệt triệt để, không có cách nào trở về bổn nguyên của thế giới này, nói cách khác có một bộ phận Trần Đường đã bị giết.

- Chút tổn thất này thành Thiên Phật sẽ không cảm thấy gì, bọn chúng đã quyết ý thoát ly Vị Lai Phật quốc, loại tổn thất như vậy mỗi ngày đều xảy ra.

Tô Kính nhắc nhở Tô Mộ.

- Cũng không thể nói không làm cái gì cả, ta cảm giác được ý chí thế giới này đang phẫn nộ, nó chỉ không tìm thấy biện pháp phát tiết mà thôi, xem ta chỉ tiểu đả tiểu nháo thì ý chí thế giới không thể làm gì.

- Có lẽ chúng ta đi ra ngoài chậm rãi tìm cơ hội mới là đúng đắn.

- Chỉ cần nắm lấy chín thành Lâm Uyên, lại bắt bọn chúng xéo đi, lại cho khế ước giả tiến vào Vị Lai Phật quốc và đánh thành Thiên Phật.

- Không phải lựa chọn tốt nhất. Khế ước giả...

- Không có phiền toái như Phật tổ. Cho dù khế ước giả chiếm lĩnh toàn bộ thế giới này ta cũng không quan tâm. Dù sao ta tùy thời có thể giết vào và luyện hóa. Nếu ý niệm Phật tổ còn không bị diệt sạch sẽ, đối với chúng ta mới là phiền toái lớn nhất.

- Chúng ta có thể bóc tinh bích của thế giới này và làm cho nó sụp đổ, ở bên ngoài hấp thu lực lượng là được.

- Đi nơi nào hấp thu bây giờ?

Tô Mộ hỏi lại.

Tô Kính không biết trả lời như thế nào cho phải, tinh bích thế giới này sụp đổ, ý niệm của Phật tổ cũng chạy thoát hơn phân nửa. Đều là phiền toái. Còn không bằng luyện hóa đi mới là hành vi thỏa đáng nhất.

- Lại nhờ đám khế ước giả đến hỗ trợ đi, ý niệm của Phật tổ cũng không dễ đối phó như thế. Chủ thần muốn hấp thu, ta cảm thấy là không thể. Biện pháp duy nhất chính là không ngừng đầu nhập khế ước giả tiêu hao ý niệm Phật tổ trong thế giới này, sau đó chậm rãi chiếm cứ địa bàn.

- Thành Thiên Phật là mấu chốt, chúng ta muốn luyện hóa thành Thiên Phật. Nơi đó tập trung nhiều phật đà, quá nhiều lực lượng, hơn nữa phật đà nơi đó đã ma hóa, luyện hóa càng dễ dàng một chút.

- Hơn bảy mươi phật đà, chúng ta đánh không lại.

Tô Mộ nói:

- Như vậy xử lý chín thành Lâm Uyên tiết điểm, lần sau đối phó thành Thiên Phật.

- Được rồi, theo ý ngươi.

Tô Kính không phản đối nữa, Tô Mộ đã quyết định làm như vậy, hắn chỉ có ủng hộ. Cho dù là suy nghĩ gì cũng cần hao tổn tay chân.

Xử lý Phật quốc như thế nào nên do Tô Mộ nói tính toán. hắn chỉ cung cấp trợ giúp.

Hai người định ra kế hoạch, Sơn Khâu quay lại tìm Tô Kính, nói sư phó cho mời. Trở lại thiện phòng, Thị Ngạn hòa thượng nói:

- Chúng ta có thể đi vào vũ trụ không?

- Ta vừa vặn có một trận đạo, có thể giúp ngươi đi qua, có điều ta chưa bắt đầu tấn công Bỉ Phương, tất cả còn cần ngươi.

- Chuyện này dễ nói, thành Lâm Uyên thì sao?

Tô Kính liếc mắt nhìn Tô Mộ, Tô Mộ nói:

- Có thể mang đi, nếu như ngươi có thể thuyết phục những người khác cùng đi là được.

- Như thế thì tốt, chiến đấu đêm nay mời các ngươi chỉ huy, ta đi thuyết phục đồng bạn.

Thị Ngạn hòa thượng nói đi là đi, hắn hóa thành kim quang biến mất không thấy gì nữa.

Sơn Khâu hòa thượng nói:

- Ta đến phối hợp, ta sẽ truyền đạt tỉ mỉ mệnh lệnh của các ngươi.

Tô Mộ không nói gì, tiện tay ném ra mấy viên xá lợi đi vào trong hư không, Thị Ngạn hòa thượng khẽ vươn tay thu mấy viên xá lợi vào lòng bàn tay, hắn khiếp sợ không thôi.

Quả nhiên đối phương nhìn phá pháp tắc của thế giới này, nếu không không thể vào thời điểm mình xuyên qua hư không lại ném xá lợi tới trước mặt mình như thế.

Mấy viên xá lợi này là vì gia tăng sức thuyết phục, đồng thời cũng là thị uy.

Vào đêm mọi chuyện càng trở nên gấp gáp hơn nhiều. Trong thành Lâm Uyên từng bước thả bùn mộc kim cương, trước tiêu hao một đám binh sĩ khế ước giả và sau đó lại có đại quân khế ước giả lao tới.