Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1917: Điệu hổ ly sơn (1)




Tô Kính ngẫm nghĩ, không sử dụng. Ảnh chiếu của hắn dần thực thể hóa, cuối cùng sẽ biến thành phân thân, nhưng cảnh giới không thể cứ nửa cao nửa thấp vậy mãi, cuối cùng chỉ có trình độ Địa Tiên nhất kiếp.

Bây giờ tiến bộ bao nhiêu rồi sẽ rơi xuống, đợi ảnh chiếu hóa thành phân thân rồi dùng thì sẽ không có rắc rối này.

Tô Kính thu về hai giọt Thần Lệ, trận pháp trước mặt hắn dần tan rã, thần linh chìm dần xuống lòng đất như bị bàn tay vô hình kéo xuống.

Một Kim Tiên cảm thán rằng:

- Đây là Thần Ngục của Ma môn.

Thần linh đó trái ý chí của Ma Chủ, cưỡng bức tặng căn nguyên của mình cho Tô Kính nên bị bắt về ngục, kết cục sẽ rất thê thảm. Nhưng thần linh đã nhẫn nhịn nhiều năm, Ma Chủ không ngờ bản tính của y cương liệt như thế, chỉ đang chờ cơ hội.

Tô Kính có được Thần Lệ, có thể chọn hồi sinh cho y. Thần linh thà tin tưởng vận mệnh hư vô mờ mịt chứ không phải làm bất cứ chuyện gì cho Ma Chủ.

Thần linh ở trong mắt tu tiên giả đa số là hư ngụy vô tình, tham sống sợ chết.

Thần linh có bốn con mắt thì kiên nhẫn quả quyết. Khi thấy lực lượng của Tô Kính có thể dùng cách nghiền áp phá hủy tiên phủ liền sinh ra lòng trả thù.

Nếu Tô Kính muốn khiến y làm nô bộc thì thần linh sẽ có cơ hội sống lại.

Thần linh này biết rõ dù Tô Kính hồi sinh cho y thì khả năng thả y tự do gần bằng không, dù vậy y vẫn muốn chính mắt nhìn Ma Chủ bị hủy diệt.

Tô Kính có được Thần Lệ nhưng không xem trọng, chẳng qua nhận được tiền cọc. Trước khi giải quyết Ma Chủ nếu thần linh bị Ma Chủ hấp thu thì ích lợi của Tô Kính chỉ vẻn vẹn là tiền cọc. Sống lại thần linh phải trả giá lớn, ai biết trong tay thần linh này còn bao nhiêu tài phú?

Tô Kính không quan tâm chuyện này, hắn càng để ý là mình làm cách nào phá mở hành tinh này cứu thê tử ra.

Có hỗn độn thần lôi của Tô Mộ, khả năng Ma môn thông qua ảnh chiếu khống chế Vô Ưu công chúa là rất nhỏ. Nhưng nếu ảnh chiếu của Vô Ưu công chúa tự hủy thì nàng sẽ rất đau.

Tô Kính tiếp tục tiến lên, sau khi trận pháp tan vỡ tốc độ độn hành trong mặt đất vẫn không tăng nhanh. Nguyên hành tinh là một sinh mệnh, Tô Kính muốn thích gì làm nấy phải chờ thành tựu địa vị Vô Thượng Đại La đã. Chỉ là Đại La Kim Tiên thì không được, vì hành tinh tuy chỉ là sinh mệnh giống Kim Tiên nhưng nó quá khổng lồ, có được lực lượng tuyệt đối đã rất gần với địa vị Vô Thượng Đại La.

Độn thuật là thứ rất ỷ lại hoàn cảnh, tốc độ của Tô Kính giảm xuống, hắn không gấp gáp, tiếp tục dùng Nghịch Lân Mâu công kích mở ra con đường lòng đất.

Hành tinh không chịu công kích như vậy thì sẽ phản kích, Tô Kính đang chờ nó.

Dọc đường chui xuống, khi sắp đến gần tinh hạch đám người Tô Kính bị cưỡng ép đưa vào một không gian. Không gian chỉ to trăm dặm, như bọt nước. Áp lực lớn bên ngoài khiến hình dạng không gian không ngừng biến đổi, nếu bọt nước nổ, áp lực xung quanh ập vào thì đám người Tô Kính sẽ chịu áp lực lớn.

Tô Kính thầm thắc mắc:

- Kỳ lạ, Ma môn bài bố nơi này không tốt, không siêu bằng bên ngoài.

Vì trong hành tinh này thủ đoạn công kích quá ít, kẻ địch hơi ít. Ngược lại các cạm bẫy bên ngoài ngôi sao khó đề phòng hơn, phải có lực lượng tuyệt đối mới phá mở được.

Trong không gian, một ma vật thân hình cao lớn chậm rãi được đưa vào. Đám người Tô Kính không tấn công ngay. Ma vật cao bằng hai người trưởng thành, mọc đầy vảy, đầu mọc sừng lởm chởm, chính giữa có nhiều con mắt.

Không có miệng, mũi, ma vật như thứ không ăn, uống, hít thở.

Ma vật xuất hiện, Tô Kính quan sát, mãi khi bản thể ma vật đi vào không gian Tô Kính mới chém xuống. Các vài dặm đao quang keng một tiếng bị đẩy lùi sau đó quay ngược về tấn công Tô Kính.

Tô Kính thu về đao phong hai bên, đao quang rút về thân đao.

Ma thú này không có khả năng đánh bật công kích của Tô Kính, nhưng hắn không ỷ y. Khi ánh đao bị bật về, hai ánh đao đột nhiên lần thứ hai bay ra..

Bốn cái, tám cái, mười sáu cái.

Đao quang sắc bén, đó là phiên bản Thanh Minh đao của Tô Kính, hầu như sao chép được trăm phần trăm. Ma vật hình dạng quái đản nhưng chế tạo đao quang giống nhau như soi gương, Tô Kính thầm khen. Tô Kính nhấc chân một bước đến trước mặt ma vật.

Ma vật định tan biến nhưng bị lực lượng giới vực Ma Thần Đạo Giới của Tô Kính tỏa định trong không gian này.

Hai cánh của Tô Kính khép lại tả hữu giáp công, công kích thật sự là Nghịch Lân Mâu tay phải.

Ma vật không rõ Tô Kính làm cách nào đến trước mặt nó được, đây là độn thuật Thiên Ma. Lúc trước Tô Kính phải mượn lực lượng trong Đạo Giới đi qua gương, giờ lược bớt quá trình này. Khu vực có Ma Thần Đạo Giới là Tô Kính đến đi tự nhiên, không cần thuộc tính đặc biệt khác phụ trợ hắn xuyên qua không gian.

Trên Nghịch Lân Mâu mở ra tất cả vảy, mâu đâm xuống, trên đầu ma vật bị đâm thủng cái lỗ. Tô Kính rút tay về, Nghịch Lân Mâu hóa thành Hoàng Đình Thần Ngọc lại đeo trên tay phải Tô Kính.

Một kích kia bị ma vật bắt chước, đáng tiếc lực lượng Nghịch Lân Mâu chảy ngược, Tô Kính có thể phục hồi nó thành hình dạng Hoàng Đình Thần Ngọc, không có năng lực này.

Không liên quan đến kỹ năng, đây là thuộc tính của trang bị.

Ma vật có trí tuệ cao đến đâu cũng không nghĩ ra Nghịch Lân Mâu của Tô Kính có biến hóa như vậy. Ma vật bị chính nó trọng thương, không hiểu ra sao. Đổi lại Thiên Tiên nhân loại khác sẽ không có hiệu quả như vậy.

Tô Kính trúng mục tiêu liền tùy tay nhét một trái bom phản vật chất vài cái lỗ, Ngũ Lôi Định Thân Chú chặn miệng vết thương. Tô Kính không lùi lại, đầu ma vật nổ cái bùm.

Ma Thần Đạo Giới của Tô Kính bỗng co rút, Thiên Ma tiên bào phồng lên bị vô số sừng gãy của ma vật bắn trúng, tim hắn đập nhanh.

Số lượng sừng gãy vượt xa con số Tô Kính điều tra, sau khi ma vật chết còn có thể bắn ra công kích kiểu sao chép?

Thân thể Tô Kính mờ ảo, Thiên Ma tiên bào phát động xông hướng sừng gãy liên tục bắn.

Chính giữa xác ma vật lơ lửng một tiên văn.

Tiên văn Kim Tiên!

Thứ này không quý giá gì nhưng Tô Kính chưa từng thấy tiên văn như vậy. Tiên văn đẳng cấp Kim Tiên là vật siêu bổ cho Chúng Sinh Ấn của Tô Kính, cũng là điểm tâm ngon cho Hà Đồ Lạc Thư.

Lần đầu Tô Kính thấy tiên văn Kim Tiên của Ma môn, khiến người hoa mắt say mê. Tiên vặn kết cấu chồng chất khác với Đạo Môn, không có hình dạng lập thể mà vận chuyển theo quy tắc đại đạo nào đó, cực kỳ phức tạp.