Công kích thăm dò không có tiên nhân lái Thủy Tích chiến đấu nữa, thay hết luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan vào. Chỉ dùng Kim Đan tam trọng trở xuống, nếu cao hơn nữa thì tăng cao năng lực sức chiến đấu của Thủy Tích có hạn.
Trường hợp này đúng là cần tiến lên từ mặt đất, nhưng Thủy Tích hoàn toàn có thể nổi bên trên quân đội để tác chiến, cách đánh lập thể. Những tiên nhân chắc chắn không ở trong bộ binh cùng tiến lên, họ có tiên khí bảo vệ, giống như Thủy Tích sẽ ở bên trên tiếp ứng.
Vòng ngoài không gặp cản trở gì, tất cả ma thú dường như tránh xa khu vực tọa độ thành thị vong linh.
Hai người Đường Hà, Cơ Vô Song dẫn bộ đội tiên phong lặn xuống nước. Tất cả Thủy Tích mở ra chiếu sáng.
Loại chiếu sáng này tỏa sáng nhờ kích phát thuật đạo, bản thân là thứ giống Kích Quang Phù Văn Pháo, có thể cung cấp tọa độ chiến đấu cho chiến sĩ.
Tiên phong đợt đầu tiên không có nhiều quân đội nhân loại, chỉ có hơn một trăm khôi lỗi do binh sĩ điều khiển. Binh sĩ khác ở trong chiến hạm dưới nước.
Đi sát đát biển là thi binh, khôi lỗi, binh ngẫu.
Một ngàn binh ngẫu, hai ngàn thi binh, năm trăm ngư nhân thi binh, hai chiếc U Minh Huyết Hà Xa, bốn chiếc Long Xà Hạm, mười sáu chiếc Hải Nê Thu vững vàng áp sát rừng đá.
Cách thật xa sau lưng Cơ Vô Song đã có mặt trăng ảnh ngược trong nước, kỹ năng này ở trong nước uy lực tăng cao nửa phần.
Các thi binh đôi mắt đỏ rực phát sáng nên không cần chiếu sáng, nhưng Nguyệt Cung của Cơ Vô Song xuất hiện, trong rừng đá một mảnh trắng ngần.
Trong rừng đá có một quân đội trận địa sẵn sàng đón quân địch. Đám người Tô Kính đi tới tốc độ quá chậm, khiến Ma môn không kịp đợi. Vốn tưởng nửa tháng trước Tô Kính sẽ đánh bất ngờ, khi đó phòng ngự chưa hoàn thiện, nên Ma môn bỏ nhiều tài nguyên, vô số công sức nhanh chóng tăng binh.
Kết quả Ma môn bài bố xong nửa tháng Tô Kính mới dẫn hạm đội từ từ đến.
Khi Tô Kính đến gần mấy trăm dăm Ma môn cố nén không phản kích. Bọn họ chuẩn bị đầy đủ, kẻ địch đến chậm như vậy chắc cũng đầy đủ thủ đoạn, chẳng bằng tử thủ chỗ hiểm, càng câu giờ càng có lợi cho Ma môn.
Bộ đội mấy ngàn người của Đường Hà đi vào rừng đá, hoàn cảnh bên người bỗng thay đổi, nước biển biến mất, rừng đá trở thành núi cao to lớn, đường hẹp hòi gập ghềnh, nền đất cứng rắn như sắt.
Thủy Tích còn đỡ, vốn có thể bay. Long Xà Hạm, Hải Nê Thu không thể đi vào. Tất cả chiến hạm của Tô Kính đều có năng lực bay, nhưng Hải Nê Thu bay được trăm dặm đã là giỏi, trong tình huống cực đoàn sẽ sử dụng trận pháp na di tạm thời.
Long Xà Hạm thì năng lực bay rất đáng buồn, bay khoảng năm, sáu trăm dặm. Hai loại chiến hạm này bay lên cơ hồ chiếm dụng tất cả năng nguyên, không cách nào chiến đấu.
Hai loại chiến hạm nhanh chóng bay lên, xoay lại. Tô Kính ung dung, Long Xà Hạm ở trên mặt biển thì nhanh chóng ném xuống phong ma tương to lớn chìm vào đáy biển. Khôi lỗi to lớn mở ra, nâng từng tảng đá màu xanh ra.
Phi Vân Nham loại nhỏ, thứ này được chế tạo khi tấn công Ngư Nhân đế quốc, dùng dưới nước có thể bay tầm thấp. Sau này Ngư Nhân đế quốc bị hủy diệt, Phi Vân Nham loại nhỏ không có ích gì, đại chiến đất liền đơn vị bay này trừ rẻ ra không giúp gì nhiều, tác dụng còn không bằng Tiên Đế Chi Thuẫn.
Phi Vân Nham loại nhỏ dài mười hai trượng, rộng tám trượng, có thể vận chuyển năm mươi binh ngẫu cộng thêm năm mươi binh sĩ nhân loại hoặc khôi lỗi thần binh.
Năng lực tự chủ tác chiến của binh ngẫu càng lúc càng mạnh. Lần này Tô Kính phối hợp khôi lỗi thần binh đi theo bộ đội Đường Hà, có tổng cộng năm ngàn Phi Vân Nham.
Ưng Dương lĩnh hai trăm phù yêu ở trên một khối Phi Vân Nham đi theo đội tạm dừng chờ mình.
Quân đội tiên phong đi vào năm dặm thì quân đội phía sau bắt đầu đuổi theo, hai bên rất gần nhau. Phi Vân Nham tiến lên trước, bay trên đầu thi binh. Sau lưng những binh sĩ này dán phù lục, luyện khí sĩ có thể chỉ huy chúng vừa có năng lực tự chủ nhất định, là thứ khá nổi tiếng của U Minh Đạo Cung.
Thi binh mặc giáp sắt đỏ gỉ, không có mặt nạ tinh nhệu thường quỳ, hai tay có bao tay liền áo giáp, cầm binh khí là nhẫn thương, chiều dài không đủ hai trượng. Đầu thương dài hơn bốn thước, có lưỡi như răng cưa sắc bén.
Thi binh vốn là đơn vị tác chiến bạo lực, nếu binh ngẫu không có trận pháp thì chưa chắc sức lực lớn hơn thi binh.
Rừng đá biến thành đường núi càng lúc càng hẹp hòi. Thi binh đi song song đằng trước, năm người một hàng. May mà đường bằng phẳng không có mai phục, đằng trước có góc cua, bên phải mơ hồ nổi lên khí đao binh.
Góc độ này khiến thi binh ở đằng trước không cách nào xung phong, hầu như là góc nhọn, quẹo sau sẽ vào góc nhỏ hơn chín mươi độ.
Mệnh lệnh của Đường Hà tuyền bằng thần niệm, binh sĩ đi đằng trước nhanh chóng dừng lại, chỉnh tề như một, giữ trận hình. Binh ngẫu ở phía sau bày thành tiểu phương trận tiến lên trước đi chỗ rẽ.
Chớp mắt bị công kích, nỗ tiễn lớn dài một trượng xé gió bay tới, binh ngẫu ung dung xoay người giơ thuẫn.
Một phương trận chỉ có hai mươi lăm binh ngẫu, đợt đả kích này đánh bay tất cả binh ngẫu. Đường Hà hơi bất ngờ nhưng gã không hành động, kẻ địch chưa có dấu hiệu tiên nhân ra tay.
Tiên nhân Ma môn giấu trong rừng đá chờ đợi thời cơ.
Phi Vân Nham loại nhỏ ở hậu phương lập tức xông lên, binh ngẫu đứng mé bên Phi Vân Nham, không cần tự hành động. Chờ bay qua kẻ địch ở chỗ rẽ binh ngẫu ném ra một vòng thủ phủ.
Thủ phủ to bằng nửa chiến xa, trọng tâm hơi nghiêng đằng trước, khi ném ra nó xé gió lao vào đại trận kẻ địch.
Quẹo qua con đường này không gian đột nhiên tăng lớn, nơi đó có khoảng năm vạn binh sĩ yên lặng chờ kẻ địch xông đến.
Thuẫn binh đằng trước có thuẫn lớn cao cỡ một người, cung nỏ không ở trong trận mà đặt ở sườn núi phía xa. Đường Hà xác nhận không có gì sai, mấy trăm Thủy Tích liền xé gió bay đi. Phi Vân Nham đột nhiên ập hướng đại trận địch, kiếm quang bắn trúng. Luyện khí sĩ trên Thủy Tích dốc hết sức ra tay.
Bọn họ chỉ có một vòng cơ hội ra tay, đánh nhau liền rút. Tín phòng ngự của Thủy Tích không quá tốt, đối diện đại trận một lần phản kích là có người sẽ chết tại đây.
Công kích của kiếm phù mau hơn kẻ địch nhiều, mỗi Thủy Tích cùng kích phát mấy trăm kiếm quang, mấy vạn kiếm phù cùng công kích, quân địch ở đằng trước bị xé nát vụn.
Trận tuyến thuẫn binh tan vỡ, Đường Hà cười nhạt búng ngón tay. Một viên đan màu vàng nổ tung dưới chân núi, núi lung lay ngã ra trước.