Sau này chờ xem Hà gia. Là móc nối với Nguyên gia hay bỏ đá xuống giếng sẽ dẫn đến kết cục khác nhau cho Hà gia. Làm hoàng đế thật thú vị.
Bất giác Khương Thần càng xem trọng vị trí này. Làm hoàng đế, dù thực lực của Khương Thần xếp chót trong đại điện, ai có mặt ở đây đều có thể diệt y, nhưng y có quyền sinh sát họ.
Gia tộc cường đại như Nguyên gia bị Khương Thần nói mấy câu suy yếu, sau đó có lẽ bị phân liệt nội bộ.
Khương Thần không thể thành Khương Diễm nhưng cũng đừng giống Khương Dạ, không có năng lực nắm trọn quyền hành thì phải dựa vào hoàng thân ngoại thích. Bị người coi thường thì có sao? Chẳng lẽ không làm hoàng đế sẽ được mọi người xem trọng sao?
Sư bá Tô Kính từng bảo Ai cười đến cuối cùng thì người đó vui vẻ nhất.
Tô Kính nhìn người Nguyên gia, nỗi lòng cảm xúc đặc biệt. Năm xưa Tô Kính đoạt xá thế tử Tiêu Dao Hầu, Nguyên Lăng Hồng đã biết. Trong tình huống này Nguyên Lăng Hồng và Tiêu Dao Vương chống đối nhau có liên quan chặt chẽ đến Tô Kính, cũng vì thế mà hắn ân đoạn nghĩa tuyệt với Nguyên Lăng Hồng.
Tô Dương rất mạnh mẽ, dời tình cảm với con cái lên người Tô Kính, dù sao có thân thể, còn hơn là không thấy con.
Đạo Nhân Tiên.
Trong lòng Tô Kính biết việc này liên quan đến đường tu hành của Tô Dương, một người có suy tính gì quyết định góc độ đối xử sự việc. Tính tình con người sẽ bị đạo pháp mình tu hành ảnh hưởng.
Mặt ngoài Nguyên gia có mảng lớn đất đai nhưng thật ra chịu thiệt thòi lớn, chuyện này hoặc là chống đối ngay lập tức nếu không thì hết được vớt vát.
Nguyên gia không thể làm chuyện bằng mặt không bằng lòng, đế quốc không phải nơi ỷ vào cái miệng giữ mặt mũi. Có vết xe đổ Mộ gia, trong Nguyên gia có lẽ cũng có đệ tử cấp thấp dính dáng Ma môn, chuyện này khó mà bảo đảm.
Cuộc họp tiếp theo là tham khảo chi tiết xuất binh. Đế quốc không bắt buộc các nhà xuất động bao nhiêu quân đội, chỉ cần báo con số thực, không có thể ảnh hưởng bố phòng của Đông Tần. Tức là khi xuất hiện một đống Chân Tiên đánh vào Đông Tần thì các nhà có thể lập tức tụ tập lực lượng phản kích ngay.
Hoàng tộc Đông Tần có lời thề đại đạo trong tay hoàng đế, lần này tấn công Đại Thánh sơn, Khương Thần lấy lời thề đại đạo ra, tất cả người tham gia phải ký kết.
Trước khi đánh chiếm Đại Thánh sơn đến trăm năm sau đó các thế lực lớn không được tấn cong vị diện của thế lực khác và bán vị diện.
Bởi vì lần này xuất chinh sẽ điều động tiên nhân giấu trong vị diện khác của mỗi thế lực. Các gia tộc có vị diện, thế giới riêng của mười hai Đạo Cung, nếu cố ý vẫn có thể tìm được dấu vết.
Lỡ điều động lực lượng riêng của mình ra két quả bị người bứng ổ thì khóc chết. Ký kết lời thề đại đạo xong các nhà mới dám bàn về xuất binh bao nhiêu.
Trừ lượng sức màn làm ra các nhà đại khái giữ lại hai mươi phần trăm lực lượng trán cho xảy ra ngoài ý muốn, dù vậy nguyên Đông Tần điều động, quân đội tụ tập từ mỗi vị diện e rằng số lượng cỡ vài trăm ức.
Đây là binh chủng chủ lực, nếu cộng nhiều binh chủng hy sinh thì số lượng chắc hơn trăm ức. Quy mô như vậy một người không cách nào chỉ huy. Như Tô Kính, hắn thích nhất chỉ huy không hơn ba trăm vạn quân đội. Tố Nhân Long thì dưới hai ngàn vạn không thành vấn đề.
Tướng lĩnh tinh nhuệ dũng mãnh của các nhà có thể chỉ huy quân đội hai mươi vạn người, có soái tài chỉ huy từ sáu mươi đến tám mươi vạn. Đây đã định trước là chiến tranh tự chiến vì mình.
Khác với Ngư Nhân đế quốc, vì Ngư Nhân đế quốc ở nơi đó, tình báo biết rõ quân đội của họ phối hợp không quá tốt. Bên Đạo Môn có xác suất thắng cao.
Đối phó Ngư Nhân đế quốc có đại quân trăm vạn người cùng tác chiến, đối phó Ma môn hơi khó cùng nhau tác chiến.
Hoàng đế Khương Thần là trung quân, ảnh chiếu thân chinh, Tiêu Dao Vương hộ giá, Võ Uy Vương là cánh tay. Phần này chỉ có quân đội ba trăm vạn người. Đa số quân đội hoàng gia sẽ không xuất động, không phải vì muốn suy yếu các gia tộc, hoàng gia còn phải bảo vệ lãnh thổ quốc gia Tà Thần, bên kia kiềm chế nhiều binh lực.
Chủ yếu đề phòng Thần Binh đế quốc, Thông Thiên Tháp xây dựng bên quốc gia Tà Thần rất chậm, tạm thời không có năng lực truyền tống quy mô lớn. Không có truyền tống trận của Thông Thiên Tháp thì tiêu hao rất đáng sợ, chỉ truyền tống một người còn đỡ, truyền tống cả quân đội thì đế quốc không chịu nổi.
Tô gia, Chu gia giao quân đội cho Tiêu Dao Vương, cùng trung quân hành động. Làm vậy bảo đảm an toàn cho hoàng đế, mấy gia tộc khác sẽ tự hành động nhưng trên bản đồ vẫn sẽ phân chia chiến khu.
Tiếp đó ký các loại hiệp định, chủ yếu là hiệp định viện trợ.
Hoàng đế chia cầu viện ra bốn đẳng cấp, cầu viện cấp cao nhất là quân đội Đông Tần trong mười vạn dặm phải đi chi viện. Cầu viện cấp thấp nhất trong phạm vi ba ngàn dặm, vượt qua khoảng cách này có cứu hay không tùy ý các nhà.
Sau đó là nguyên tắc chiến khu liền nhau cứu viện, hai chiến khu gần nhau có nghĩa vụ cứu viện, cung cấp vật tư giúp đỡ.
Hiệp định tương tự chỉ tính phù giấy chưa cắt đã dùng hết mấy ngàn tăm, đã có lời thề đại đạo trói buộc nhưng vẫn ký kết mấy vạn khế ước bình thường, hết sức tỉ mỉ.
Những điều này là cần thiết, nói đến thì khả năng Đông Tần nội chiến rất nhỏ, hoàng thất làm vậy để nâng cao cái giá phải trả khi nội chiến lên cao mấy bậc.
Nếu ngươi rất ghét ai đó, tát người ta một cái sẽ bị phạt một trăm, vậy không chừng ngươi muốn đi tát cho sướng tay trước rồi tính sau. Nhưng nếu tát một cái đổi lại bị chặt tay chặt chân thì không ai trả thù riêng.
Sau khi phân phối chiến khu là lúc chuẩn bị, chủ yếu hoàng thất bỏ vốn xây mười Kim Ngọc Phù Đồ cỡ lớn làm vũ khí chiến lực di chuyển trong chiến tranh.
Vì khoảng cách quá xa xôi, trừ phi tiên nhân sử dụng độn thuật nếu không triệu tập binh lực thật sự không kịp. Trên chiến trường khi thiếu binh linh Kim Ngọc Phù Đồ có thể cung cấp truyền tống trận giá rẻ.
Chiến lược vật tự của đế quốc và trạm trung chuyển thứ nhất nằm ở Quỳnh châu.
Xây một thành thị lớn ven biển, Thông Thiên Tháp san sát. Tại đây có thể truyền tống binh sĩ trực tiếp đi Kim Ngọc Phù Đồ, đương nhiên có càng rẻ nữa là dùng ba đảo địa ngục trung chuyển.
Thường trận pháp trung chuyển sẽ nâng cao giá sử dụng, nhưng Thông Thiên Tháp thì khác. Qua Thông Thiên Tháp ba đảo địa ngục trung chuyển sẽ tiết kiệm tiêu hao từ hai mươi phần trăm trở lên, thời gian truyền tống kéo dài khoảng mười phần trăm.
Hoàng thất nắm giữ mười Kim Ngọc Phù Đồ, quân đội đi trước càng không làm bậy.