Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1786: Ra biển (2)




Bạch Hiền cau mày. Ba người hắng giọng, vẻ mặt ngoan ngoãn. Bạch Hiền không kiên nhẫn, ba người này không xếp chót trong Chân Tiên nhưng cũng không nổi bật, Tô Kính không cần lãng phí nhiều thời gian vào họ. Có ngày Bạch Hiền chắc chắn thành tựu Đại La, gã không thích giả dối giao tiếp với ba người này.

Tô Kính không quá thất vọng, ba người này có thực lực, dư sức nghiền áp mười mấy Thiên Tiên. Trên chiến trường cường giả thường thấy nhất là Giả Tiên, có chiến trận phụ trợ nâng sức chiến đấu lên bằng Thiên Tiên.

Chân Tiên thuộc dạng khan hiếm, binh sĩ trong dong binh đoàn tính luôn đã chết và lưu động có hàng ngàn vạn người, nhưng chỉ xuất hiện bốn Chân Tiên. Tô Kính cảm thấy vậy là rất nhiều rồi, siêu may mắn.

Ba người này không vô dụng như Bạch Hiền nói, Tô Kính trấn an bọn họ, sau đó triệu tập người của mình bổ sung vào dong binh đoàn.

Ba trăm vạn người, sáu mươi vạn người một quân đoàn, chia ra năm quân đoàn. Sau khi Diễm Đế Minh xuất hiện nhiệm vụ bên Cơ Vô Song hầu như không có, chẳng cần gã làm bia hấp dẫn ánh mắt nữa.

Tô Kính điều Cơ Vô Song đến quản lý dong binh đoàn, trực tiếp phân chia sáu mươi vạn nhân cho gã. Còn lại hai trăm bốn mươi vạn chia thành bốn quân đoàn, ba quân đoàn giao cho ba Chân Tiên, sáu mươi vạn người còn lại Tô Kính chuyển thành quân đoàn hậu cần.

Quân đoàn hậu cần, Tô Kính nghĩ tới nghĩ lui phải tìm người thân tín quản lý mới được. Nhưng người trong Lục Đạo Chân Quân đều có chức vụ riêng, tạm thời không có người nào dùng được. Cuối cùng Tô Kính chọn một người cảnh giới Thiên Tiên trong Tâm Ý tông đến quản lý quân đoàn hậu cần.

Người này tên Phương Tỉnh, đầy mình đạo pháo không có chút bóng dáng Phật môn, đỉnh Thiên Tiên, trong trăm năm chắc chắn thăng cấp Chân Tiên.

Sức chiến đấu của Phương Tỉnh nếu tính cả trang bị thì ngang ngửa Chân Tiên, cộng thêm Cơ Vô Song, không sợ không kiềm chế được ba Chân Tiên. Ba người đã bị Tô Kính, Bạch Hiền hù sợ, trong thời gian ngắn sẽ không nổi loạn. Về lâu dài thì cường giả bên Tô Kính sẽ càng lúc càng nhiều, nếu ba người lo tập trung vào dong binh đoàn sẽ dần dần bị kéo rộng cách biệt, sau này thành người qua đường.

Đại quân xuất chinh, Tô Kính điều động Kim Ngọc Phù Đồ, hạm đội ở trong dong binh đoàn cung cấp hậu cần, thay đổi trang bị và huấn luyện cho dong binh đoàn. Mọi thứ tiến hành dựa vào Kim Ngọc Phù Đồ, Lâm Tạ Hồng tạm thời đi theo.

Dọc đường đi tốc độ đổi trang bị siêu mau, huấn luyện tăng mức độ lên gấp mấy lần. Dong binh đoàn dần một lòng, sức ảnh hưởng của ba Chân Tiên nhỏ dần.

Trang bị của dong binh đoàn xét từ phân loại thì giống Lục Đạo Chân Quân của Tô Kính, chỉ có đẳng cấp trang bị kém hơn chút.

Chủ yếu vì tài liệu, vũ khí áo giáp của ba trăm vạn dong binh hiệu dụng giống nhau, nhưng trong chiến tranh dễ bị hư hỏng hơn, ỷ lại hậu cần cao hơn.

Mỗi binh sĩ không được mang theo nhiều trang bị, năng lực tác chiến một mình của binh sĩ bị hạn chế từ bảy ngày đến mười ngày.

Đám lính khá vui vẻ, vì trang bị trên người họ cao cấp hơn cái cũ rất nhiều. Trên chiến trường có trang bị như vậy nghĩa là cục diện phải chết giờ tối đa bị thương nặng, từ bị thương nặng biến thành vết thương nhẹ. Có bị nhốt mấy ngày cũng không sợ, tùy thời có thể liên lạc với quân mình, dễ dàng chi viện hơn nhiều.

Sau đợt thay đổi trang bị, đống trang bị cũ bị thu về, vũ khí riêng của đa số binh sĩ cũng bị cướp đi. Công xưởng luyện khí trong Kim Ngọc Phù Đồ dựa theo thuộc tính vũ khí cá nhân đặc biệt luyện chế vũ khí cao cấp hơn cho binh sĩ. Vẻ ngoài mớ vũ khí, trọng lượng, thói quen sử dụng đều không thay đổi, chỉ có biến đổi sức sát thương, tăng thêm thuộc tính.

Một số binh sĩ tinh nhuệ có thể nêu yêu cầu chuyên môn chế tạo bộ vũ khí cho họ.

Tô Kính dùng thủ đoạn này chỉ trong hơn ba tháng đã khống chế dong binh đoàn. Quân đội trong tay ba Chân Tiên muốn phát huy ra sức chiến đấu phải dựa vào quân đoàn hậu cần của Phương Tỉnh mới được. Bên Cơ Vô Song cũng áp chế thực lực của họ, vậy là dong binh đoàn đã yên ổn.

Tô Kính rời đi, dặn Lâm Tạ Hồng tiếp tục giám sát, mãi đến khi thay đổi xong hết tất cả vũ khí, thành công cải tạo quân đoàn hậu cần thì Lâm Tạ Hồng có thể rút lui.

Đại quân Đông Tần đế quốc lấy nguyên soái nam chinh Khương Cực làm trung tâm tổ chức hạm đội rầm rộ, mất gần một năm đến khu vực chỉ định.

Khu vực này nằm ở hướng tây nam ba đảo Địa Ngục, cách ba đảo Địa Ngục hơn ba mươi vạn dặm.

Ba đảo Địa Ngục là điểm bổ cấp tốt nhất, nhưng ba mươi vạn dặm quá xa. Khương Cực chiếm một đảo làm trung tâm đại doanh, chỉ huy quân đội thế lực của mình phòng ngự lãnh thổ biển vạn dặm.

Thật ra khu vực bài bố phòng ngự rộng sáu ngàn dặm, nhiều chiến hạm loại nhỏ tuần tra mỗi ngày. Trên đường hàng hải ngàn dặm ở mặt sau cũng dàn trải hạm đội Thần Binh đế quốc không giới hạn tiến hướng đại lục mới.

Khu vực biển nam bộ thường xuyên có gió bão, đại điểm có thể uy hiếp đến Thần Binh đế quốc nằm ở chiến tuyến rộng hơn sáu ngàn dặm này. Hễ Ma môn xuất động quân đội thì chắc chắn sẽ đi ngang nơi đây.

Đông Tần đế quốc không chỉ đặt phòng ngự ở đây còn tiếp tục tiến hướng tây, tìm đường hàng hải có thể tiếp tục hướng nam.

Tìm được đường hàng hải ổn định là Đông Tần sẽ thử công kích Đại Thánh sơn, công kích cũng là thủ đoạn kiềm chế, hiệu quả tốt hơn hoàn toàn phòng ngự. Minh ước với Thần Binh đế quốc bao gồm công việc sau khi đánh chiếm đại lục mới.

Sau khi Thần Binh đế quốc đánh chiếm đại lục mới chẳng những phải cùng Đông Tần xây thành thị cảng liên hợp, còn phải xuất động đại quân cùng Đông Tần tấn công Đại Thánh sơn Ma môn.

Sau khi đánh hạ được Đông Tần sẽ chiếm bốn mươi phần trăm động tiên của Đại Thánh sơn. Thần Binh đế quốc xuất động nhiều quân đội hơn nên yêu cầu sáu mươi phần trăm phúc địa động thiên.

Khương Thần đồng ý kết quả phân phối này, vì đất đai Đông Tần đang khuếch trương ra ngoài. Các gia tộc lớn, mười hai Đạo Cung thích nhất là công kích vị diện khác chứ không phải mở mang bờ cõi trong thế giới Thần Châu.

Sau khi đánh hạ quốc gia Tà Thần cộng thêm đất đai Đông Tần đã quá lớn, đủ nuôi sống trăm ức người. Bên quốc gia Tà Thần thì chiến tranh nên hao hụt người rất nhiều, đất đai vốn rộng mênh mông giờ thì đất rộng người thưa, sức lao động không đủ.

Đất đai bên các nước Nam Hải cũng siêu phong phú, ngày càng nhiều đảo trôi hướng đại lục Đông Tần. Sớm muộn gì đất liền Đông Tần sẽ khuếch trương gấp mấy lần.

Có nhiều chỗ dù không đi tấn công cũng sẽ bị địa chất biến động trực tiếp diệt vong.