Tô Kính sao chép tài liệu truyền tống cho tỷ đệ Thiết thị. Bên Tô Kính do hai tỷ đệ phụ trách ám sát, cách vu thuật nguyền rủa giết rất khó đề phòng, quan trọng nhất là người Vu môn làm chuyện này sẽ không ảnh hưởng tu hành. Người trong Đạo Môn ít ai thích hợp việc đó.
Tô Kính truyền tống tư liệu xong hỏi Tô Quyết Tâm:
- Ngươi thích dong binh đoàn không?
Tô Quyết Tâm trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói:
- Không thích, dong binh đoàn quy mô quá lớn, ta không khống chế được. Cho ta hai mươi vạn người ta có thể chỉ huy rất tốt, có thể nói hiếm ai vượt qua ta. Nhưng trong dong binh đoàn số lượng binh sĩ hơn tám trăm vạn, mang về bộ đội tinh nhuệ cỡ ba trăm vạn, ta không có tài đó.
- Vậy ngươi vào Diễm Đế Minh đi, cho ngươi chỉ huy hai mươi vạn tinh binh chịu không?
Tô Quyết Tâm vui vẻ đồng ý:
- Đương nhiên chịu!
Trong Diễm Đế Minh hầu như do Vô Ưu công chúa phụ trách quân đội, không có đấu trí đấu mưu nhiều. Tạm thời luyện khí sĩ trong quân chưa chia băng nhóm gì.
Tô Kính nói:
- Nhiệm vụ cuối cùng là tìm bốn tên gai góc đó cho ta, trước khi ngươi giao tiếp dong binh đoàn. Ta chờ xem bọn họ muốn làm cái gì.
- Biết!
Tô Quyết Tâm không lo về an toàn của Tô Kính, xoay người đi ngay. Tô Kính kêu Bạch Hiền đến, có vị thần lực lượng này thì bốn Chân Tiên sẽ không gây uy hiếp gì được.
Chốc lát sau bốn Chân Tiên bị đưa đến trước mặt Tô Kính. Hắn đang cầm ngọc sách xem quân tình. Bốn người đến, Tô Kính chỉ cái ghế trước mặt cho họ ngồi cách mình cái bàn.
Bốn Chân Tiên không biết Tô Kính muốn làm gì, dù bọn họ đã chuẩn bị tâm lý nhưng hắn không nói chuyện thì họ không biết làm sao. Qua mười phút Tô Kính mới đặt ngọc sách xuống, ngước đầu lên nhìn bốn Chân Tiên xuất thân nghèo hèn.
Bốn người bề ngoài bình thường, vóc dáng cân xứng, đầu chân mày ẩn chứa khí vận, có chút phong thái đại tướng.
Tô Kính chỉ ngọc sách trên bàn:
- Thần Binh đế quốc bị Ma môn và thần linh tập kích, hao tổn mười một cường giả cảnh giới Chân Tiên.
Bốn Chân Tiên trở nên nghiêm túc, bọn họ biết Thần Binh đế quốc thua thảm nhưng không ngờ chết nhiều Chân Tiên đến vậy. Tô Kính nói thật đột ngột mà đơn giản.
Trận đại chiến này mất mười một Chân Tiên, bốn người các ngươi cộng lại không đủ cho người ta làm thịt.
- Dong binh đoàn được thành lập vì làm thân với Đường gia, nó không phải của bốn người các ngươi mà thuộc về ta. Nếu như các ngươi muốn tiếp tục ở lại thì phải nhận ta làm chủ, nếu không ta sẽ sắp xếp cho người khác vào dong binh đoàn thay thế địa vị của các ngươi. Các ngươi là Chân Tiên, ta không miễn cưỡng.
Bốn người không ngờ mới gặp Tô Kính đã đòi đuổi họ đi, bọn họ suy nghĩ nhiều thủ đoạn nâng cao giá đều vô dụng.
Thái độ của Tô Kính rất rõ ràng, trong dong binh đoàn có thêm bốn người không nhiều, thiếu các ngươi cũng không ít.
Một Chân Tiên mở miệng hỏi:
- Phò mã, vậy người khác...?
Bốn người có nhiều thân tín trong dong binh đoàn, có bộ đội đã giống như tư binh.
Tô Kính cười nói:
- Dưới Chân Tiên làm gì có tự do?
Tô Kính hỏi Chân Tiên đó:
- Ngươi tên Ngô Tài Nguyên đúng không?
- Đúng rồi.
- Dưới tay ngươi có mười hai Thiên Tiên, mạnh nhất trong tất cả mọi người. Nhưng ngươi rời đi thì mười hai Thiên Tiên sẽ phải ở lại, tiếp tục làm việc cho ta.
Ngô Tài Nguyên hỏi:
- Nếu bọn họ không chịu thì sao?
Tô Kính lạnh nhạt nói:
- Các ngươi không rõ dong binh không phục tòng mệnh lệnh sẽ có kết cục thế nào sao?
Chân Tiên khác lên tiếng:
- Phò mã, làm vậy sẽ khiến dong binh đoàn xao động!
Tô Kính cười châm chọc:
- Nếu dong binh đoàn không thuộc về ta thì quan tâm làm gì đến kết quả?
Bốn người á khẩu.
Ngô Tài Nguyên nói:
- Phò mã, ai có chí nấy, ta quyết định rời khỏi dong binh đoàn.
Tô Kính đồng ý liền:
- Ừ, rất tốt, để lại mọi thứ dong binh đoàn phát cho ngươi rồi đi đi.
Ngô Tài Nguyên ngây người sau đó đứng bật dậy.
Tô Kính nhìn vào giữa trán Ngô Tài Nguyên:
- Đồ của ta không cho phép ngươi mang một đồng đi! Đừng nói lý với ta, để ngươi rời đi chỉ vì ngươi là Chân Tiên, một người tu hành đến trình độ này không dễ dàng, ta chỉ không muốn làm hỏng đường trường sinh của ngươi.
- Không lẽ phò mã gia định giết bốn chúng ta?
Tô Kính sầm mặt xuống, trong phòng như mùa đông lạnh lẽo.
- Thứ nhất, ta cho ngươi ra đi tay trắng, ngươi nên hiểu nó có ý gì. Thứ hai, ngươi lấy đồ của ta, ta không cho phép, liên quan gì đến ba người khác? Thứ ba, ngươi đâm thọc như thế đã chạm vào điểm giới hạn của ta. Tốt lắm, giờ ta sẽ giết ngươi, khỏi đi đâu nữa.
Khi Tô Kính nói chuyện một tấm gương xuất hiện sau lưng Ngô Tài Nguyên. Một đôi tay thò ra ngoài bỗng kéo Ngô Tài Nguyên vào trong gương.
Trong gương, ba tiên binh Tô Thiết Y, Tô Vấn Tâm, Tô Vô Cực chớp mắt hình thành áp chế. Ngô Tài Nguyên bị bất ngờ, gã không nên thiếu cảnh giác như vậy, nhưng cái ghế gã ngồi có gì lạ làm gã phản ứng chậm nửa nhịp.
Người kéo Ngô Tài Nguyên là Tô Vô Cực, tiên binh long xà có đôi tay lực quấn không thể sát thương Chân Tiên cùng đẳng cấp, nhưng có thể kéo đối phương vào trong gương không trốn ra được.
Chỉ mười mấy giây trong gương ném ra cái đầu người, là Ngô Tài Nguyên.
Tô Kính dùng trận pháp truyền âm ra lệnh giết hết thân tín thuộc hạ của Ngô Tài Nguyên.
Động tác của Tô Kính quá mau, ba người khác chưa kịp phản ứng lại. Thấy đầu của Ngô Tài Nguyên, ba người lòng lạnh lẽo ngơ ngẩn nhìn Tô Kính.
Một người chậm rãi đứng lên, khom người hướng Tô Kính:
- Kính chào chủ công!
Hai người khác liếc nhau, đều đứng dậy thi lễ với Tô Kính.
Tô Kính gật đầu nói:
- Vốn nên như vậy. dù Ngô Tài Nguyên rời đi thì được tiền đồ gì? Loại người phản chủ như hắn sẽ có người thu nhận sao? Đừng nghĩ mình là Chân Tiên thì... hừm.
Ba người câm nín.
Tô Kính tiếp tục bảo:
- Các ngươi nghĩ Chân Tiên có thể khai tông lập phái phải không? Lục Đạo Chân Quân ta có mấy chục Chân Tiên, trong đế quốc chỉ xem như thế lực hàng đầu. Nếu không có lực lượng cá nhân của ta thì Lục Đạo Chân Quân thậm chí không thể đối kháng gia tộc nào trong chín gia tộc lớn.
Một Chân Tiên cúi đầu hỏi:
- Chủ công... không biết cảnh giới hiện tại của chủ công là gì?
- Chỉ là Chân Tiên, so với Kim Tiên có chút chênh lệch, không nắm chắc sẽ thắng.
- Vậy còn Ngô Tài Nguyên?
Hai Chân Tiên khác không biết Ngô Tài Nguyên chết như thế nào, rất giật mình. Tô Kính chỉ là Chân Tiên mà trong mười mấy giây khử Ngô Tài Nguyên, cách biệt giữa Chân Tiên lớn đến thế sao?