Tô Kính cười nói:
- Ngươi ở trong phủ đại lão gia thì ta không có quyền lực xử lý, có tha ngươi hay không do bá phụ quyết định, ngươi nói đúng không?
Mặt Cố Xuân Phong xám xịt. Nếu Tô Kính muốn xử gã ngay bây giờ, dù Cố Xuân Phong làm sai thì Bình An Hầu cũng sẽ vì mặt mũi Nhị Quản Gia mà xin Tiêu Dao Hầu. Nhưng Tô Kính muốn đưa gã về, nói rõ ràng ngay trước mặt Bình An Hầu, e rằng gã sẽ bị đánh chết.
Tô Kính cúi đầu nhìn nô tài dưới chân, thầm nghĩ có câu nói rất đúng, lòng dâm to gan bằng trời. Nô tài này nổi máu dê không sợ quy định Hầu phủ, nhưng nếu hắn giết Cố Xuân Phong thì khó ăn nói với Nhị Quản Gia. Dù gì Cố Quân Sơn đi theo Tiêu Dao Hầu ra sống vào chết.
Tô Kính hơi khó xử không biết giải quyết Cố Xuân Phong thế nào.
Dù Nhị Quản Gia Cố Quân Sơn là nô tài nhưng cũng là nô tài có cảnh giới Kim Đan. Điệt nhị của Nhị Quản Gia không thể nào không có chút mặt mũi, Tô Kính muốn trị Cố Xuân Phong phải đưa gã về Bình An Hầu phủ.
Nếu Bình An Hầu tức giận thì Tiêu Dao Hầu không thể cứu được, mặt mũi của Nhị Quản Gia khó áp dụng với Bình An Hầu.
Vấn đề là làm vậy khi không đắc tội Nhị Quản Gia, không có lợi cho Tô Kính. Nhưng nếu không trị Cố Xuân Phong, Tô Kính còn nhớ ánh mắt độc ác thoáng qua của gã. Nếu Tô Kính không phải thiếu gia sợ là đã gục trong tay Cố Xuân Phong.
Rõ ràng Cố Xuân Phong đang nói dối với Tô Kính, gã là người tu luyện sao có thể nhìn trúng nha hoàn mới rồi. Nha hoàn kia hơi đẹp chút nhưng chỉ là người thường, là người hầu cấp thấp nhất trong Hầu phủ. Cố Xuân Phong thì sắp Tiên Thiên kỳ, đời này sẽ có hy vọng Trúc Cơ.
Luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ đã có khác biệt rất lớn với phàm nhân, không sinh tật bệnh, nét già rất chậm. Nên Tô Kính hỏi dò một câu muốn đưa tặng nha hoàn kia, Cố Xuân Phong liền sợ.
Nghĩ trước nghĩ sau Tô Kính cảm thấy điệt nhi của Nhị Quản Gia không đến mức là nội tặc. Nếu như là nội tặc nên dụ dỗ nha hoàn đẳng cấp cao chút, chứ không phải phàm nhân chưa học thổ nạp.
- Tha ngươi cũng được nhưng ta phải lén nói một tiếng với thúc thúc của ngươi.
Tuy Tô Kính dồn tinh thần vào nghiên cứu khoa học nhưng cũng giỏi giao tiếp với người. Nếu có ngày Cố Xuân Phong làm gì không tốt với Tô Kính thì có chuyện hôm nay mào đầu, Cố Quân Sơn sẽ biết nguyên nhân, không hận hắn. Không còn kiêng dè bên Nhị Quản Gia, dù Cố Xuân Phong hận Tô Kính cũng đành ngoan ngoãn nhịn.
Cố Xuân Phong bất đắc dĩ cúi đầu cảm ơn.
Tô Kính nói:
- Vậy ngươi đứng lên đi, ta viết thư sai người đưa cho Nhị Quản Gia, ngươi phải ký đồng ý vào thư. Đêm nay ngươi không được ở lại Hầu phủ, ta phái người đưa ngươi ra ngoài. Nha hoàn kia... ngươi có muốn không?
Cố Xuân Phong vốn đứng lên lúc này lại lần nữa quỳ xuống:
- Tiểu nhân không dám!
Tô Kính thầm cười nhạt:
- Ừm, vậy ta thả nàng ra khỏi phủ, không giữ loại người này lại được, ngươi hiểu không?
Cố Xuân Phong đổ mồ hôi lạnh. Thiếu gia này không dễ lừa, vừa rồi gã đã sai hai lần, thêm lần thứ ba nếu bị hắn ghét thì gã chết không có chỗ chôn.
Cố Xuân Phong không ngốc, trong phút chốc hiểu ngay Tô Kính nhìn thấu tất cả, vì thúc thúc nên mới tha cho gã một lần.
Nghĩ đến đây Cố Xuân Phong không đứng dậy, dập mạnh đầu hướng Tô Kính:
- Đa tạ thiếu gia, nếu ngày nào Cố Xuân Phong có cơ hội nguyện ý quên mình phục!
Nghe Cố Xuân Phong nói thế Tô Kính có cái nhìn mới về gã.
Nếu hắn đủ mạnh thì không cần e dè loại người này, có thể sử dụng.
Ngão Thiết thú nằm một bên không biết chuyện gì xảy ra. Tô Kính không thể đi dạo nữa, hắn lập tức viết thư bắt Cố Xuân Phong ký tên đồng ý, tiếp đó xoay người ra vườn hoa, tìm gia đinh tuần tra đưa Cố Xuân Phong ra khỏi phủ. Tô Kính không thật sự đưa phong thư cho Nhị Quản Gia, chuyện này không vội, hắn cần tự mình đi gặp mặt Cố Quân Sơn.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Tô Kính làm xong chuyện này cảm giác mình thật sự là một thành viên trong Tiêu Dao Hầu phủ, là một thế tử hợp cách. Hòa nhập vào hoàn cảnh với người trưởng thành thông minh như Tô Kính cũng hao phí nửa năm trời.
Đó mới chỉ là Hầu phủ, muốn hoàn toàn hòa nhập vào Đông Tần đế quốc, Thần Châu không biết mất bao lâu.
Trong Lãng Uyển Thư Hải. Tiêu Dao Hầu Tô Dương chưa ngủ, gã nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Đến cảnh giới như Tiêu Dao Hầu thì ngủ không có ý nghĩa gì. Ngoài cửa có thân binh khẽ kêu cửa, Tiêu Dao Hầu nói vào đi. Thân binh đến gần báo cáo việc hôm nay của Tô Kính cho Tiêu Dao Hầu nghe.
Tiêu Dao Hầu nghe quá trình Tô Kính giải quyết chuyện này, biểu tình rất là phức tạp.
Một lúc lâu sau Tiêu Dao Hầu nói với thân binh đã không chịu đựng nổi:
- Ta biết, ngươi ra ngoài đi.
Thân binh như được đại xá, vừa rồi Tiêu Dao Hầu không khống chế được lực lượng làm gã đứng gần một lúc suýt bị thương.
Tiêu Dao Hầu ngẫm nghĩ một lúc, những gì Tô Kính làm không có chút khuyết điểm để soi. Cố Quân Sơn và Cúc Nguyệt Sơn khác nhau. Cúc Nguyệt Sơn có nhiều thân thuộc, Cố Quân Sơn thì chỉ còn lại một điệt nhi là huyết mạch ruột thịt.
Năm đó nô bộc đi theo Tiêu Dao Hầu chỉ còn ba người sống, Phó Thanh Sơn không thể xuất hiện với tên thật của mình, gã trở thành thứ như cái bóng. Nếu Tiêu Dao Hầu gặp chuyện này cũng sẽ không giết Cố Xuân Phong. Tiêu Dao Tam Sơn vì theo Tiêu Dao Hầu gầy dựng sự nghiệp mà những năm đầu không lấy thê thất.
Đợi khi Tiêu Dao Hầu công thành danh toại Tiêu Dao Tam Sơn đã thành tựu Kim Đan, không thể sinh con.
Đáng tiếc Tiêu Dao Hầu không biết hoàng đế bệ hạ làm sao sinh con được, không ai dám hỏi. Nên biết đương kim bệ hạ đã là Kim Đan cửu trọng, không giống Tiêu Dao Hầu trẻ tuổi một đường tăng vọt.
Nhưng năm ngoái bệ hạ mới có thêm một hoàng tử, thật là kỳ tích.
Mấy năm nay khi Tiêu Dao Hầu vắng mặt, Cố Quân Sơn quản lý Hầu phủ không tệ nhưng cũng làm nhiều chuyện mưu lợi riêng, gã cứ dung túng Nhị Quản Gia là hại người.
Tiêu Dao Hầu nghĩ đến đây lập tức viết một phong thủ lệnh, quyết định đề cử Cố Xuân Phong đi đông hải, cho gã chút giàu sang. Tiêu Dao Hầu đã gặp Cố Xuân Phong một lần, không có đầu óc nhìn xa, chỉ miễn cưỡng Trúc Cơ, cho gã giàu sang coi như xứng đáng với Cố Quân Sơn.
Giữ Cố Xuân Phong lại lỡ sau này xung đột với Tô Kính e rằng kết cục của Cố Xuân Phong rất thảm.
Tô Kính không biết sự việc đã vào tai Tiêu Dao Hầu, hắn giải quyết xong chuyện Cố Xuân Phong tâm tình thoải mái rất nhiều.