Người phía sau thấy Khuyển Thập Lang bị thương, cũng không có cảm thấy có gì kỳ quái. Lúc nãy địch nhân cường đại, cơ hồ áp chế đến bọn họ không có bất kỳ phản ứng. Từng binh sĩ đối với từng binh sĩ mà nói, bọn họ cũng chưa hẳn là đối thủ của Phi Ngư binh. Huống chi trên số lượng áp chế lợi hại như vậy.
Có thể chiến thắng, ở đệ tử Chu gia xem ra, đây đã là kỳ tích.
Khuyển Thập Lang nghiến răng nghiến lợi, ba ngàn Phi Ngư binh, tác dụng giống như Đạo binh. Mình làm sao lại mù quán đi cứng đối cứng chứ. Cái thua thiệt này, phải tìm trở về. Bất quá mình giết chết một cường giả Ngư Nhân, khẳng định bị đối phương nhìn chằm chằm rồi. Nếu một mình đi ra ngoài săn thú, chắc chắn sẽ bị nhằm vào.
Nghĩ tới đây, Khuyển Thập Lang liên lạc Tô Kính, nói ý nghĩ của mình. Tô Kính trầm ngâm, cuộc chiến tranh này, mới vừa tiến hành hơn nửa giờ, cũng đã có đại khái hơn một vạn binh lính chết trận. Số lượng địch nhân chết, dĩ nhiên càng thêm nhiều, vấn đề là cùng đối thủ so tiêu hao, thật sự là không có khả năng đạt được thắng lợi.
Cường giả Ngư Nhân đều tập trung ở trên biển, đợi chờ xuất kích, cạnh mình, cường giả cũng không dám tùy ý phân tán hành động. Khuyển Thập Lang là một lần nếm thử, thật đúng là bị địch nhân nhằm vào rồi.
Nếu cầm Khuyển Thập Lang làm con mồi mà nói, có lẽ sẽ là biện pháp tốt mở ra cục diện. Chẳng qua là, Khuyển Thập Lang có thể bị nguy hiểm hay không?
Đông Dương thành, Chu gia có hai Kim Đan tầng tám trấn giữ. Bởi vì đám người Tô Kính đến, Chu gia tạm thời còn không có tiến hành chi viện. Phía dưới còn có ba Kim Đan tầng bảy, hơn mười cường giả Kim Đan tầng sáu.
Nếu những người này mang theo tinh binh, lấy kỹ năng chiến trận đối địch, phòng thủ thành phố vẫn có thể.
Vấn đề là, phục kích cường giả địch nhân, dựa vào những người của Chu gia này, vậy thì không được. Diện tích của Đông Dương thành cũng không nhỏ, là thành phố cảng tương đối trọng yếu của Chu gia, trong Đông Dương thành còn có nhà máy luyện khí, quân đội nơi này chủ yếu phụ trách tử thủ. Phái cường giả ra khỏi thành mai phục địch nhân. Vạn nhất Đông Dương có sơ xảy, mình cùng Chu gia hợp tác, chỉ sợ cũng sẽ chấm dứt.
Nơi này trên trăm vạn người, đừng nói toàn diệt, bị ăn một nửa cũng chịu không được.
- Cơ Vô Song, ngươi chịu trách nhiệm nơi này, chỉ huy chiến hạm.
Tô Kính suy nghĩ một chút, quyết định bản thân động thủ. Bây giờ thực lực của hắn khôi phục, chỉ cần không có Tiên Nhân ra mặt, mai phục cường giả Ngư Nhân còn không phải vấn đề.
Cơ Vô Song nói:
- Thiếu gia, ngài muốn bản thân động thủ mà nói, mang nhiều chút Thiên Yêu hạm.
- Như vậy địch nhân sẽ không mắc mưu, không cần phải nói nữa. Ta có chừng mực.
Tô Kính quyết định chủ ý, Đông Dương thành này chiến đấu, nếu không giải quyết cường giả địch nhân, cuối cùng sẽ làm cho Chu gia hạm đội tổn thất thảm trọng, toàn bộ bị Ngư Nhân đánh chìm. Về phần Ngư Nhân cuối cùng bại lui, đối với Chu gia mà nói đã không có ý nghĩa.
Nghĩ tới đây, Tô Kính sửa sang lại một chút trang bị trên người mình, dưới chân súc địa thành thốn, thu liễm khí tức trên thân, đi tới trong pháo đài ngoài thành.
Khuyển Thập Lang kinh hãi:
- Thiếu gia, ngươi làm sao tự mình tới?
- A, ta không tới, ngươi không phải là nguy hiểmsao?
Vẻ mặt của Khuyển Thập Lang đau khổ, lấy ra bình ngọc, giao máu mà mình mới vừa phun ra cho Tô Kính:
- Mới được một lọ, thiếu gia xem một chút, có thể lâm thời luyện chế cái gì. Chúng ta phải nghĩ biện pháp giết chết đám Ngư Nhân trên biển kia.
Khuyển Thập Lang chỉ vào nơi xa, kia là soái trướng.
- Không còn kịp nữa, ở trong đó có mấy người rất lợi hại, ta phải phối hợp Liệt Dương Thần Hoàng hạm, mới có nắm chắc giết chết. Nếu cho ta một tháng, ta còn có thể nhằm vào luyện chế chút gì đi ra ngoài, hiện tại thời gian không đủ, nhiều nhất ba ngày, đại quân của bọn họ có thể bao vây Đông Dương thành, tiến hành toàn diện công kích.
- Hả? Thiếu gia, không phải là không có biện pháp chứ? Như vậy chúng ta đi thôi, dù sao này cũng là địa bàn Chu gia.
Khuyển Thập Lang nói, những đệ tử Chu gia kia nghe không được, chỉ thấy Khuyển Thập Lang cùng Tô Kính đang nói chuyện, một chữ cũng không có cách nào dò xét.
- Thập Lang, Chu gia là đồng minh, không thể vứt bỏ. Hiện tại ta định dùng ngươi làm mồi dụ, dẫn địch nhân tới, sau đó chúng ta ở nơi đó tiến hành mai phục.
Tô Kính chỉ vào nơi xa, địa phương nhích tới gần bụi gai, có một hố sâu.
- Thiếu gia, ta sợ a!
Khuyển Thập Lang bắt đầu run rẩy, Tô Kính đá hắn một cước nói:
- Ngươi không làm, ta liền triệu hoán Ưng Dương.
- Ai nói ta không làm, Ưng Dương coi là cái gì, chỉ biết...
- Được rồi, Thập Lang, linh phù thế thân chưa chắc hữu hiệu, địch nhân rất mạnh, ta xem bọn hắn đã nhìn chằm chằm ngươi rồi. Kế hoạch của ta là như vậy...
Tô Kính từng chữ từng chữ giảng giải cho Khuyển Thập Lang, Khuyển Thập Lang thường xuyên gật đầu.
- Tốt lắm, ngươi trước trị liệu thương thế một chút.
Khuyển Thập Lang theo lời nuốt vào một viên đan dược, khôi phục thương thế trong thân thể, sau đó Tô Kính lấy một trăm đồ vật kích cỡ như đậu tương, giao cho Khuyển Thập Lang, Khuyển Thập Lang dùng Yêu khí của mình luyện hóa, ném trên mặt đất, hóa thành một trăm Yêu binh.
Một trăm Yêu binh này, tay cầm đoản kích thô nặng, trên cánh tay trái lơ lững một tấm chắn hình bầu dục, hơi có độ cung. Sau đó, Khuyển Thập Lang lại điểm một ngàn Thần Binh Khôi Lỗi, ra khỏi pháo đài, nhích tới gần đại quân Ngư Nhân.
Binh lính bình thường, không phải đối thủ của Khuyển Thập Lang, hắn không nói đã thành tựu đại yêu, Yêu thuật không kém Kim Đan tầng chín, chỉ là một thân khí lực, cũng không phải phàm nhân có thể sánh bằng. Hắn huy vũ song chùy, kéo ra chùy ảnh khổng lồ, một búa đi xuống, chính là mười mấy Ngư Nhân bay lên.
Ngư Nhân tiến quân về phía Đông Dương thành, nhất thời bị Khuyển Thập Lang đánh loạn trận hình. Khuyển Thập Lang cũng không có kế hoạch tác chiến gì, chẳng qua là tìm địa phương nhiều Ngư Nhân, vùi đầu giết qua.
Tô Kính thấy, trong soái trướng Ngư Nhân, có một chi quân đội nhanh chóng lên bờ, sau đó theo đại quân Ngư Nhân đi về phía trước. Chi quân đội này, nhìn qua giống như quân đội Ngư Nhân khác, chẳng qua là trong thiên không, Vô Vọng hạm cùng Thiên Yêu hạm công kích, bị chi quân đội này nhẹ nhàng hóa giải.
Tô Kính âm thầm ra lệnh. Trong thiên không, Liệt Dương Thần Hoàng hạm kết thúc công kích, bay lên trời cao, đi chuẩn bị Ngũ Hành đại pháo. Sở Cửu thấy Liệt Dương Thần Hoàng hạm bay lên trời cao vạn trượng, trong lòng nhẹ nhàng không ít. Hắn cho là Liệt Dương Thần Hoàng hạm này hết đạn, thối lui khỏi chiến đấu.