Hồng Liên Bảo Giám

Chương 148: Hồ Bằng (1)




Lâm Hoành Sơn ngồi thẳng dậy:

- Để xem đã, dù sao tối nay rảnh rỗi.

Ưng Dương ném Khuyển Thập Lang xuống đất, vào nhà lấy cái ghế ra cho Tô Kính ngồi.

Tô Kính lục tìm ra đồ vật trong vòng tay và Hoàng Đình Thần Ngọc ngay trước mặt Lâm Hoành Sơn, đưa cho gã.

Có vài thứ Lâm Hoành Sơn không thèm nhìn Tô Kính liền cất đi, biết vô dụng. Có thứ Lâm Hoành Sơn sẽ chỉ tay một cái, không biến thành bột phấn thì kêu Tô Kính đặt một bên.

Chọn tài liệu như vậy rất phí, vì có vài thứ chỉ bị Lâm Hoành Sơn cho rằng kém một chút nhưng giá trị không thấp, bị gã chỉ tay một cái thành bột phấn thì mất hết giá trị.

Tô Kính rất thích như thế, mỗi cái chỉ của Lâm Hoành Sơn biểu hiện ra lực lượng cảnh giới, không phù hợp nhu cầu thì cứng rắn cỡ nào cũng bị hủy diệt.

Trăng sáng treo cao, dưới ánh trăng trắng ngần từng vật phẩm kỳ lạ hóa thành bụi trước ngón tay Lâm Hoành Sơn. Khuyển Thập Lang, Ưng Dương cực kỳ đau lòng, Tô Kính nhìn ra được đa số thứ giá trị rất tốt đều được Lâm Hoành Sơn bỏ qua, trả lại cho hắn.

Cuối cùng thứ có thể giữ lại chất đống thành núi dưới đất.

Khi Lâm Hoành Sơn thấy Tô Kính lấy ra cuộn da thì ánh mắt cực kỳ trầm trọng. Cuộn da này là thứ Tô Kính trong xung đột nhỏ suýt bị người cướp đi, khi ấy hắn không tiếc lệnh cho thân binh giết người. Bởi vì đối phương đã liều mạng muốn cướp nó đi, nếu không xuống tay ác thì món đồ sẽ bị mất.

- Ngươi thật may mắn.

Lâm Hoành Sơn cảm thán rằng:

- Thứ trong cuộn da này đối với ngươi không có giá trị gì, nhưng cuộn da luyện chế bằng da yểm long. Thời đại này đã không có con yểm long nào sống sót, ở thời đại thái cổ da yểm long không đáng gì nhưng bây giờ thì...vừa đúng thích hợp ngươi.

Lâm Hoành Sơn há mồm phun một luồng hơi trắng vào cuộn da, nhiều phù văn bay ra khỏi tấm da bị hút vào lỗ mũi gã.

Lâm Hoành Sơn tự nhiên nói:

- Chỗ tốt thuộc về ta.

Lâm Hoành Sơn lấy một miếng giáp nhỏ xinh màu hoàng kim, dùng cuộn da bao lại miếng giáp, trả lại cho Tô Kính:

- Đây là bí pháp đặc biệt luyện chế phù giáp, bây giờ ngươi có thể bắt tay làm, cỡ sáu, bảy năm là có thể luyện chế xong phù giáp.

Tô Kính lấy làm lạ nhìn lão sư của mình:

- Lâu vậy?

- Đây là việc hao phí tinh thần, ta luyện chế giúp ngươi cũng mất năm năm. Không liên quan đến thực lực, thậm chí không liên quan gì tới cảnh giới.

Tô Kính nhận lấy cuộn da, xoa bóp miếng giáp kẹp bên trong. Tô Kính biết đây là cách luyện chế thần giáp Binh gia, trong miếng giáp ẩn chứa lực lượng làm hắn giật mình. Chỉ khi đứng trước mặt Tiêu Dao Hầu Tô Kính mới cảm giác áp lực nặng nề như vậy.

- Được rồi, Tô Kính, ta về đây, mấy ngày nay ngươi hãy nghiên cứu phù giáp, đừng đi đâu. Chờ qua vài ngày ta làm tốt vũ khí của Ưng Dương, Khuyển Thập Lang sẽ phái người tìm ngươi.

- Phái người?

- Ừm, Hầu gia nói hai ngày nữa sẽ tặng hai tiểu yêu hầu ta.

Nguyên Hầu phủ có mấy ngàn người cư ngụ, đa số là nô bộc, một vài gia thần, thân binh hộ vệ. Còn có một số thân quyến, như thuộc hạ của hai quản gia đã có hơn trăm người.

Tô Kính biết sư phụ có thuộc hạ càng lúc càng nhiều, làm việc cho Tiêu Dao Hầu không đơn giản là làm tay đấm còn phải chia sẻ nhiều công việc. Đừng thấy sức chiến đấu của Nhị Quản Gia kém hơn Đại Quản Gia nhiều, năng lực quản lý phủ đệ của gã càng giỏi hơn, rất được Tiêu Dao Hầu xem trọng.

Lâm Hoành Sơn dần hòa nhập vào hệ thống của Tiêu Dao Hầu, lòng Tô Kính có chút sửng sốt.

Nam nhân này nên đối kháng với toàn Đông Tần đế quốc mới đúng, sao trở thành cánh tay của Tiêu Dao Hầu Tô Dương? Nếu nói Tô Kính là bệnh độc lặng lẽ lẩn vào thế giới này, vậy với Đông Tần đế quốc thì Lâm Hoành Sơn là vi khuẩn.

Không biết hai sư đồ sẽ mang đến cái gì cho đế quốc.

Đông Tần không phải quốc gia tốt nhất nhưng không là quốc gia tệ nhất, Tô Kính bắt đầu hơi thích thế giới này. Đương nhiên cũng là vì hắn có thân phận tốt, nếu Tô Kính xuyên vào gia đình nông dân thì sẽ không nghĩ vậy.

Một đêm bình yên, hôm sau Tô Linh chạy tới chỗ Tô Kính sốt ruột nói:

- Tam đệ, chuyện ngày hôm qua ta có nghe nói rồi! Đến nay Tô Tuyết vẫn chưa về, tam đệ phái thân binh đi theo cũng không trở lại!

Đêm qua Tô Kính nghiên cứu thần giáp Binh gia, nghe tin này tâm tình hỏng bét. Tô Tuyết không trở về?

Nếu Tô Kiến báo chuyện này thì Tô Kính không sốt ruột, nhưng Tô Linh vốn là mật thám, tổ chức tình báo trong Ngọc Kinh thành đều nể gã. Trước khi Tô Linh tìm đến chắc đã rải lưới tìm người rồi.

Người Tô Linh không tìm thấy rất có thể hoàn toàn biến mất.

Nhưng đối phương dụ Tô Tuyết vì ích lợi, nếu bắt người đi thì không còn ý nghĩa gì.

- Bên phụ thân nói sao?

Tô Linh sắc mặt âm trầm nói:

- Không nói gì, cũng không phái người đi tìm.

Tô Linh biết rõ trạng thái hiện giờ của Tiêu Dao Hầu không khống chế cảm xúc được, tuyệt đối sẽ không bị ai uy hiếp.

Nếu có người bắt cóc Tô Tuyết, Tiêu Dao Hầu sẽ không bỏ ra một đồng nào dù nàng chết.

Tô Kính ủ rũ nói:

- Đại ca tiếp tục tìm đi, ta có ra ngoài cũng không ích gì.

Tô Kính chợt nhận ra tuy hắn là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ, cùng tu luyện bí pháp Binh gia nhưng hắn không làm được gì trong Ngọc Kinh thành. Hắn thậm chí không biết nhiều đường đi, không có thuộc hạ nhiều, không có mạng lưới tình báo. Nói thẳng ra hắn là công tử ca không ích gì. Tô Kính chợt nhớ trước khi hắn xuyên việt thế tử quen một số hồ bằng cẩu hữu.

Những người này không có địa vị cao trong Ngọc Kinh thành nhưng càng như vậy càng thích hợp làm mật thám.

Tô Linh biết Tô Kính không giúp được gì, gã đến đây chủ yếu là đưa đồ:

- Phụ thân kêu ta thuận tiện đưa cái này.

Tô Kính nhận lấy xem, là một ngọc phù truyền âm.

Thế giới này có hai loại ngọc phù truyền âm, một loại là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ có thể sử dụng, thuộc hạng pháp khí cấp thấp, dùng một lần phải trả giá đắt, phục hồi rất chậm, nếu dùng quá nhiều nó sẽ báo hỏng. Một loại khác là đẳng cấp đạo khí, luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ cũng khó vận dụng, chỉ có thể bị động nhận tin tức.

Tô Kính đang cầm ngọc phù truyền âm đẳng cấp pháp khí.

- Phụ thân nói tam đệ ở bên ngoài gặp rắc rối có thể trực tiếp dùng cái này liên lạc với phụ thân.

Tô Linh tạm dừng rồi nói tiếp:

- Nhưng tam đệ nhớ chú ý, có giới hạn cự ly, chỉ khoảng gần trăm dặm.

- Hiểu rồi, đại ca đi làm việc đi.

Tô Kính không muốn lãng phí thời gian của Tô Linh, hắn cầm ngọc phù truyền thừa vận chuyển long xà chân khí nhanh chóng luyện hóa.