- Hầu gia. Hắn là tiên nhân?
Đường Hà nói thầm một tiếng, lúc này đoạn xương trắng mới ý thức được chính mình đã bị Tiêu Dao Hầu đánh thành hai đoạn, cũng không có lực hoàn thủ, tu vi Tiêu Dao Hầu còn cao hơn mình quá nhiều.
- Tô Dương, ngươi là Nhân Tiên!
- Thế mới biết ngươi ngu xuẩn quá nhiều.
Tiêu Dao Hầu cầm đoạn xương trắng trong tay, hắn nhìn con mắt trên xương trắng và nói:
- Nói đi, các ngươi còn thủ đoạn gì nữa?
Lúc này xương trắng gào thét thảm thiết, Tiêu Dao Hầu rót lực lượng vào trong xương trắng và đè ép linh hồn đối phương.
- Tiêu Dao Hầu, ngươi che dấu rất tốt! Mang sơn đã mở tiên cung, vô số tiên nhân hạ giới. Ta xem ngươi có thể hung hăng càn quấy bao lâu!
- Vô số tiên nhân? Ha ha ha ha!
Tiêu Dao Hầu bộ dáng thư sinh lúc này cười hung hăng càn quấy.
- Đám lão yêu quái của Mang Sơn các ngươi đến bao nhiêu, ta giết bao nhiêu. Các ngươi làm rùa đen rút đầu mười mấy vạn năm, kéo dài hơi tàn tới bây giờ cũng xứng gọi là tiên nhân? Trong các ngươi có kẻ nào là Chân Tiên?
Xương trắng im lặng. Tiêu Dao Hầu nói:
- Vốn giết các ngươi còn không tìm ra lý do gì, hiện tại có rồi, ta rất vui vẻ.
Thời điểm hắn nói vui vẻ thì con mắt trên xương trắng lạnh như băng.
Giọng nói trong xương trắng kịch liệt:
- Ngươi đắc ý không bao lâu, tin tức ngươi thành tựu Nhân Tiên đã được truyền trở về, Tiên cung sẽ chờ ngươi tấn chức Chân Tiên lại tới đối phó ngươi. Đến lúc đó Tô gia các ngươi sẽ bị chém tận giết tuyệt.
Tiêu Dao Hầu nghiêng tai nghe một chút, gật đầu nói:
- Nói đúng vậy, Mang Sơn phái động tác rất nhanh, dường như thật phong bế thông đạo hai giới, như vậy cũng tốt.
Tiêu Dao Hầu nói:
- Nguyệt Sơn, Quân Sơn, Hoành Sơn.
Trên bầu trời có ba bóng người đáp xuống, chính là ba thủ hạ cường lực trợ giúp Tiêu Dao Hầu. Cúc Nguyệt Sơn, Cố Quân Sơn, Lâm Hoành Sơn.
Nhìn thấy Tô Kính, ba người đều gật đầu với Tô Kính. Tô Kính kêu sư phó.
- Thanh Sơn còn chưa tới, các ngươi đi tới Mang Sơn đạo cung đi, người có thể giết đều giết, ta muốn luyện chế một kiện tiên khí còn cần đại lượng linh hồn.
Tiêu Dao Hầu không kiêng nể gì nói lời này. Sau đó lại có ba hồn châu trống xuất hiện, nói:
- Quá kém ta không cần, thu thập trên Trúc Cơ vào trong đó.
- Đạo cung xử lý như thế nào?”
úc Nguyệt Sơn hỏi.
- Ân...
Tiêu Dao Hầu lấy một vòng tay ném cho Cúc Nguyệt Sơn nói:
- Vậy thì cướp sạch đi, các ngươi ba, phân thêm ba thành, còn lại nộp vào Hầu phủ.
Nghe Tiêu Dao Hầu mệnh lệnh thủ hạ đi diệt đạo cung, xương trắng lập tức cười nhạo, linh hồn đau đớn nên run rẩy, chỉ có thể nói đứt quãng:
- Chỉ bằng các ngươi cũng muốn diệt sạch Mang Sơn đạo thống...
Tiêu Dao Hầu nắm xương trắng và khẽ cười một tiếng, nói:
- Mấy năm qua tiến công Tà Thần quốc độ, ta cũng kiếm không ít chỗ tốt, chỗ tốt lớn nhất chính là uyện chế thành trăm vạn Thuần Dương đạo binh. Ngươi nói có thể diệt Mang Sơn của ngươi hay không?
Linh hồn trong xương trắng trực tiếp cứng đờ.
Thuần Dương đạo binh là lực lượng đỉnh cấp trong nhân gian, sức chiến đấu tiếp cận với tiên binh, hơn nữa còn có tác dụng khắc chế luyện khí sĩ Mang Sơn Đạo phái rõ ràng nhất. Đừng nói trăm vạn, ba người này mỗi người mười vạn, người trong Mang Sơn đạo cung phải trốn đi thật xa. Bởi vì vừa rồi truyền tin tức trở về nói Tiêu Dao Hầu đã thành tựu Nhân Tiên không thê địch lại. Cho nên Mang Sơn Tiên cung nhanh chóng chuyển di, sợ Tiêu Dao Hầu giết đến tận cửa.
Muốn lại mở tiên cung cũng không khó, hơn nữa cần thời gian mười ngày nửa tháng, thời gian mười mấy ngày đủ trăm vạn Thuần Dương đạo binh cướp sạch Mang Sơn Đạo phái.
- Ngươi! Ngươi!
Bỗng nhiên Tiêu Dao Hầu khôi phục bộ dạng thản nhiên, hắn ném xương trắng lên mặt đất và nói:
- Mang Sơn Đạo phái các ngươi toan tính không nhỏ. Lại bảo Nguyên Thùy Vũ trà trộn vào Hầu phủ làm nội ứng, thu thập tình báo. Trong khoảng thời gian này hắn kiếm không ít công lao nha?
Lời nói của xương trắng im lặng, tuy Nguyên Thùy Vũ xuất thân Mang Sơn Đạo phái, người có thể liên hệ lại không phải Mang Sơn Đạo phái, thật không biết Tiêu Dao Hầu làm sao phát hiện bí mật của Nguyên Thùy Vũ.
- Tiểu tử này còn không tệ, tin tức ta muốn các ngươi biết đều truyền trở về.
Tàn hồn tiên nhân trong xương trắng đã tuyệt vọng. Hắn phát hiện Tiêu Dao Hầu đã sớm biết rõ Mang Sơn Đạo phái muốn làm gì, cho nên lưu lại mạng của Nguyên Thùy Vũ để hắn truyền tin tức quay về, chính là vì ngày hôm nay, từ đó mang binh cướp sạch Mang Sơn Đạo phái không còn.
- Người Lý gia cũng hợp tác với các ngươi nha, đương nhiên, còn có một kẻ thứ ba vẫn không ra mặt, chỉ làm trung gian với các ngươi và cung cấp tình báo. Ngươi nói thế lực này có phải là đám người xuất hiện đối phó ta lúc trước hay không?
Tàn hồn tiên nhân trong xương trắng cũng không nói chuyện. Tiêu Dao Hầu vềđạp một cước về phía trước, xương trắng và tàn hồn cũng bị giẫm nát, lại nghiền qua một cái, một chút bột xương của tiên nhân cũng biến mất.
Da mặt đám người Tô Kính co giật, Tiêu Dao Hầu có lực sát thương quá đáng sợ.
- Kính nhi.
- Đến ngay đây.
- Người Mang Sơn Tiên cung bị ta hù dọa, trong hơn mười ngàykhông thể quay lại Thông Thần châu, ngươi tạm thời an toàn, nhưng ta cướp sạch Mang Sơn Đạo phái, tiên cung trở thành lục bình không gốc, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Bọn chúng có khả năng trả thù điên cuồng, cũng có khả năng vẫn ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ. Ngươi biết nên ứng phó thế nào chứ?
Tô Kính suy nghĩ, nói:
- Mang Sơn Đạo phái công kích ta là vì tiên khí trong tay ta. Phụ thân dùng ta làm mồi dụ là vì tìm kẻ ý đồ ra tay với ngươi năm đó. Hiện trong tay ta có tiên khí đặt trong Thông Thiên tháp, với lực lượng cảu phụ thân không thể cường công thu hoạch, mồi nhử cũng mất đi giá trị, chỉ cần ta không tìm đường chết sẽ không phải chết.
- Đúng vậy.
Tiêu Dao Hầu thoả mãn gật đầu, nói:
- Ngươi cũng không cần chân tay co cóng, ta sẽ bảo sư phụ ngươi thăng cấp áo giáp năm người các ngươi lên tiên khí. Tuy là bết bát nhất trong tiên khí nhưng có thể giúp các ngươi ngăn cản công kích của tiên nhân một hai. Như vậy các ngươi có thể truyền tống về Thông Thiên tháp, không đến mức có nguy hiểm tánh mạng, khu vực kết giới hôm nay, nếu chiến giáp các ngươi có trận pháp tốt một chút là có thể rời đi.
- Ta có vấn đề.
Tô Kính chần chờ nói:
- Bọn chúng không lo lắng giết cả Vô Ưu tại đây sao, sẽ không nghĩ tới cảm giác của bệ hạ sao?
Tiêu Dao Hầu nói:
- Nếu như bọn chúng cho rằng bệ hạ không về được thì sao?