Hồng Liên Bảo Giám

Chương 145: Làm kẻ ác một ngày (Thượng)




Tô Kiến nói:

- Những người này là lính mới, chỉ có quan quân kia là tướng già. Bốn đội tinh nhuệ đế quốc trừ Vũ Lâm quân ra, muốn vào đội quân khác thì lính mới phải có cơ bản là Tiên Thiên kỳ, muốn trở thành quan quân ít nhất cần có tu vi Trúc Cơ.

Tô Kính kinh ngạc nói:

- Đây chẳng phải là ai cũng có thể vận dụng pháp khí?

- Ha ha ha! Luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ vận dụng pháp khí chỉ công kích một đòn, Trúc Cơ kỳ thì phải xem nội tình có thâm sâu hay không. Nhưng Đạo Binh Ti đế quốc sẽ nghiên cứu vài thứ cho bọn họ sử dụng. Nếu không mười hai Đạo Cung tại sao phải sợ quân đoàn đế quốc?

Khi Tô Kiến nói câu này lộ biểu tình tự hào. Quý tộc đế quốc khác với Đạo Cung, trong bốn đội tinh nhuệ có nhiều đệ quý tộc để đề phòng Đạo Cung.

Tô Kính không ngờ Vũ Lâm quân là đội tinh nhuệ ngưỡng cửa vào thấp nhất, tử đệ quý tộc vào Vũ Lâm quân ít có ai không thể đến cảnh giới Tiên Thiên kỳ.

Tô Mộ thấy huynh đệ Tô Kính toàn lãng phí thời gian, lên tiếng nhắc nhở:

- Tam ca nói mấy lời này làm gì, về nhà rồi tam ca muốn điều tra tư liệu gì Quân Tình Ti đều có.

Tô Kính nói:

- Được rồi không nói nữa, ngũ muội nhìn bên kia xem, Quan Vũ đến rồi.

Tô Mộ đưa mắt nhìn, quả nhiên một đội binh sĩ giáp đỏ đi đến, người dẫn đầu là Quan Vũ quan quân nhỏ trong Binh Mã Ti.

Tô Kiến kêu lên:

- Chúng ta đi, đừng làm tên này khó xử.

Người hầu đi trước dẫn đường, ba huynh muội Tô Kính nhanh chóng rời khỏi quảng trường.

Quan Vũ không thể nào phái người đến bắt Tô Kính, miễn không chạm mặt nhau thì công tử áo lam chỉ có thể ôm cục tức.

Ra khỏi quảng trường, mấy người rẽ qua một con đường, phía trước có đại điện cung phụng Như Lai Phật. Viện lạc đã rách rưới, dù tu sửa hàng ngày cũng không được. Như Lai Phật hình như bị nhốt hoặc có thể đã bị giết, lực lượng thời gian đảo ngược khiến viện lạc rách nát.

Trong Bạch Mã Tự có nhiều điện đường như vậy, cửa hàng cải tạo từ điện đường như thế tiền thuê khá thấp.

Tô Kính nhìn thoáng qua mang theo mấy người đi qua điện đường, từ cửa sau rời đi, đến trước một tiểu lâu xa hoa. Tiểu lâu rực rỡ ánh sáng vàng, chỉ có ba tầng, cao mười tám trượng. Phỉ thủy ngận châu, gạch vàng mái ngọc, rực rỡ chói mắt.

Trên tiểu lâu treo tấm biển phạn văn viết Thư Kinh lâu.

Tô Kiến giải thích rằng:

- Tam đệ, nơi này chuyên bán điển tịch khiếm khuyết, chúng ta đi vào. Mỗi năm có người chuyên thu mua số lượng lớn, chúng ta lấy được một, hai bộ cũng không ghép nguyên vẹn được.

Tô Mộ mắt sắc cách tấm rèm cửa sổ thấy một nữ nhân đứng tranh chấp gì đó với người:

- Đó chẳng phải là Tô Tuyết sao?

Tiểu lâu cách âm nhưng không ngăn bóng sáng.

Tô Mộ và Tô Tuyết rất quen thuộc, từ cái bóng nhận ra ngay thân phận.

Tô Kính sửng sốt, với tính cách của Tô Tuyết tại sao tranh chấp với người?

Về Tô Tuyết nói dễ nghe là tính cách lương thiện, nói khó nghe là yếu đuối, nàng nói chuyện với người hầu cũng không lớn tiếng.

Tô Kính phất tay làm động tác nói nhỏ thôi, Tô Mộ đứng dưới lầu định kêu Tô Tuyết trông thấy hắn ra hiệu thì hiểu ý.

Đến trước cửa, Tô Kính cất bước định vào cửa hàng nhưng bị một tiểu nhị ngăn lại.

Tiểu nhị cười nói:

- Vị đại gia này, tiệm nhỏ hôm nay không mở cửa.

Tiểu nhị nói xong định đóng cửa.

Lúc này Tô Kính càng nhớ Khuyển Thập Lang hơn.

May mắn tiểu tư của Tô Kiến nhanh nhạy xông lên tát tiểu nhị té xuống đất, quát mắng:

- Mù mắt chó của ngươi, không trông thấy công tử nhà ta đang có hứng sao?

Một tiểu tư khác đá một cái, phun nước miếng vào tiểu nhị chửi:

- Đồ khốn kiếp, có mở cửa hay không tùy ý ngươi sao? Thiếu gia nhà ta muốn xem thì ngươi mau bày ra tốt tư thế lại đây bán!

Trên lầu hai, tiếng cãi cọ của Tô Tuyết và người khác chợt ngừng bặt. Tiểu nhị bị đánh té, có chưởng quầy chạy ra cười nói với Tô Kiến:

- Đại gia bớt giận, bớt giận, chúng ta chỉ là...

Rầm!

Tô Kiến đá trúng giữa ngực chưởng quầy làm gã hộc máu ngồi bệch dưới đất.

Tô Kiến với vẻ mặt ác thiếu gia quát mắng:

- Các ngươi không tự làm chủ được, đi lên chỉ muốn ăn đòn phải không?

Tô Kính ngạc nhiên, hắn luôn muốn xem thế giới này có ác thiếu gia không, hóa ra người đó luôn ngay bên cạnh.

Chưởng quầy đã nói không ra lời, tiểu nhị ra theo không dám tiến lên.

Tô Kiến vẫy tay, hai tiểu tư xông lên cầu thang trước, một thân binh Trúc Cơ kỳ theo sau, một người khác đi trước mặt Tô Kính, cả đám người lên lầu.

Tầng hai không có ai, Tô Kính và Tô Mộ, Tô Kiến ánh mắt giao nhau, ba người nhìn lên tầng ba.

Diện tích trên tiểu lâu không lớn, trừ kệ hàng ra nơi giấu người có hạn. Huống chi Tô Mộ quét thần thức qua cộng thêm đôi mắt của Tô Kính, muốn giấu Tô Tuyết đi trừ phi đối phương là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ chế tạo ra lĩnh vực Kim Đan.

Tô Kính phất tay, một thân binh ở lại, lấy ra roi sắt chặn thang lầu. Tiểu tư đi đầu, mọi người lên tầng ba.

Trên lầu ba toàn là kệ hàng pha lê, không gian càng nhỏ hẹp. Phía sau kệ hàng có một cánh cửa ngăn ra một gian phòng. Một tiểu nhị đứng sau quầy, biểu tình căng thẳng muốn nói gì. Một thân binh lấy cái nỏ ra chỉ vào tiểu nhị buộc gã mở cửa sau ra.

Tiểu nhị bị cái nỏ chỉ vào, nhìn phù văn lấp lóe trên cái nõ thì sợ điếng hồn. Nhưng tiểu nhị không biết cách mở cửa, chỉ có thể vòng ra cái quầy, giơ cao hai tay nằm sấp dưới đất.

Tô Kiến cười nhạt đá vào huyệt thái dương làm tiểu nhị xỉu, gã hỏi:

- Tô Tuyết đâu? Ta thấy muội đi vào đây, đã hứa cùng chúng ta đi dạo Bạch Mã Tự một vòng mà sao thất hứa?

Sau cánh cửa không chút tiếng vang. Tô Kính nhìn bên ngoài còn lại bốn thân binh. Một người giơ cái nõ, một người cầm trường đao. Hai thân binh cảnh giới Trúc Cơ cầm binh khí nặng, một cái là chùy vàng tám góc, cái thứ hai là búa kích.

Khác với trong truyện, luyện khí sĩ ở thế giới này trừ phi thành tựu Kim Đan, dưới Kim Đan thì đa số đánh cận chiến, vì tiết kiệm nhiều sức hơn. Luyện khí sĩ ở nơi này không phải nghề giáp vải trong trò chơi, mặc giáp nặng, bên trong bao giáp mềm, phù giáp, bảo vệ mình kín kẽ.

Tô Kính nói:

- Đang làm giá phải không? Người đâu, đập hết mấy thứ này!

Ngoài miệng nói vậy nhưng Tô Kính ra hiệu thân binh khoan hành động. Quả nhiên Tô Kính mới nói xong cánh cửa két một tiếng mở ra.

Hai người đứng sau cánh cửa, Tô Tuyết và một người trẻ tuổi mặc áo dài màu xanh.

Tô Kiến sắc mặt âm trầm quát:

- Tô Tuyết, lại đây!

Tô Kiến thấy Tô Tuyết cúi đầu đứng sau lưng người kia thì đã có chút phỏng đoán.