Tô Kiến đang rảnh nên mời Tô Kính, Tô Mộ:
- Tam đệ, ngũ muội, hay chúng ta đi ra ngoài chơi?
Tô Kiến biết Tô Kính bị cấm túc lâu như vậy dù Hầu phủ lớn mấy cũng cảm giác ngồi tù. Một khi lệnh cấm giải trừ, trong lòng Tô Kính sẽ khó ngồi yên.
Tô Kính nghi hoặc hỏi:
- Không quá an toàn đi?
Tô Mộ không nể mặt nhị ca:
- Ta không đi.
Tô Mộ cùng Tô Kính về thư phòng nghiên cứu những bản vẽ tiếp.
Tô Kiến cười khổ, muội muội nhỏ nhất mà tính tình khó nhằn nhất.
- Tam đệ, trong Ngọc Kinh thành an toàn hơn trong Hầu phủ rất nhiều.
Tô Kiến giải thích với Tô Kính:
- Mỗi khu vực trong thành đều có cường giả Kim Đan hoàng tộc chuyên môn tọa trấn. Những cường giả Kim Đan hoàng tộc không nể mặt ai. Nếu thích khách vào Hầu phủ ám sát tam đệ thì những người này sẽ mặc kệ, nhưng nếu ở bên ngoài Hầu phủ có người muốn hại đệ chẳng khác nào khiêu chiến tôn nghiêm một trăm cường giả Kim Đan trong Ngọc Kinh thành.
Tô Kính nuốt nước miếng hỏi:
- Hoàng tộc có một trăm cường giả Kim Đan?
- Đâu chỉ một trăm, cụ thể bao nhiêu thì ta không rõ ràng, nếu không có đủ cường giả Kim Đan thì Khương thị dựa vào cái gì kiềm chế mười hai Đạo Cung? Một trăm luyện khí sĩ hoàng tộc cảnh giới Kim Đan kỳ phụ trách an toàn Ngọc Kinh thành, cường giả thật sự còn trong hoàng cung.
Tô Kính choáng, hắn nghe Lâm Hoành Sơn nói trong quân biên quan bắc vực mới có mười mấy người cảnh giới Kim Đan, đã bao gồm cao thủ ẩn núp trong quân. Luyện khí sĩ tọa trấn đế quốc là ba Kim Đan ở biên quan bắc vực.
Ngọc Kinh thành đúng là dưới chân thiên tử, chỉ là thành quản đã có một trăm Kim Đan.
- Vậy tốt, ra ngoài cũng được nhưng cũng phải có đích đến đúng không? Nếu ra ngoài thì ta cần điều động người trong thân binh đi theo, ca phải mang ít nhất tám người, tầm mười sáu người đúng không?
- Tam đệ, đi ra ngoài không phải để đánh nhau, chúng ta mang hai tiểu tư, chọn thêm hai người cảnh giới Trúc Cơ kỳ trong thân binh là được.
Tô Kiến cảm thấy vậy là ổn, người cảnh giới Kim Đan không thể nào làm tay đấm cho ai, có thân binh cảnh giới Trúc Cơ kỳ đủ càn quét hết lưu manh, dù có là lưu manh hoàng gia.
Tô Kính lắc đầu, lúc hắn gặp Sa Tĩnh Nhân Sửu Đạo Nhân thì đã quyết định sau này không để mình dễ dàng rơi vào cảnh nguy hiểm. Quan hệ giữa Hầu phủ và Thanh Dương Đạo Cung rất căng thẳng, dù người Thanh Dương Đạo Cung không dám giết người trong Ngọc Kinh thành nhưng rất có thể tìm người nhục nhã Tô Kính. Nếu hắn đi ra ngoài đang lúc chơi vui bị người đánh mặt mũi bầm dập, bị lan truyền ra ngoài có vào Vũ Lâm quân cũng bị người cười chê.
Tô Kiến hỏi:
- Hay là...hôm nay cữu cữu rảnh rỗi không làm việc, kêu cữu cữu cùng đi ra không?
Nguyên Thùy Vũ?
Tô Kính nhớ đến Tiêu Dao Hầu cảnh cáo, hắn lắc đầu nói:
- Nhị ca nói trước chúng ta đi dạo ở đâu?
- Hôm nay là ngày mười tám tháng mười hai, là lúc thành tây náo nhiệt nhất. Thế gia các nơi đều đã trước tiên phái người đến Ngọc Kinh thành hạ thọ cho hoàng đế, bên Bạch Mã Tự không biết có bao nhiêu tán tu đến chào hàng kỳ trân dị bảo.
Tô Kính nghe xong càng cảm thấy nơi đi hỗn tạp vàng thau lẫn lộn, nhưng hắn động lòng, cẩn thận tìm tòi ký về chợ Bạch Mã Tự mỗi năm một lần, đúng là có nhiều đồ tốt xuất hiện.
Trong tán tu người có thể tự tay luyện chế đan dược đếm trên đầu ngón tay. Tán tu nhiều kinh khủng, dù một nửa người biết luyện đan cũng không đủ dùng. Tán tu có thể đến Ngọc Kinh thành ít nhất là cảnh giới Tiên Thiên kỳ, bọn họ không quan tâm đan độc gì, ước mơ cả đời những tán tu này chẳng qua là thành tựu Kim Đan.
Không có tri thức luyện khí hệ thống đầy đủ mà muốn thành tiên là mơ tưởng viễn vông.
Một mục đích khác của các tán tu là được các thế gia lớn vừa mắt rồi thu nạp vào gia tộc, nếu lập công lao sẽ được khẩu quyết luyện khí hoàn thiện hơn, hy vọng thành tựu Kim Đan càng lớn.
Bạch Mã Tự là Phật môn xây, Đạo Môn bá chiếm Thần Châu rồi đuổi đi đệ tử Phật môn nguyên Thần Châu. Bọn họ may mắn hơn bách gia chút nhưng cũng lênh đênh rày đây mai đó. Tháp cổ vạn năm Bạch Mã Tự bị hoàng tộc Khương thị cải tạo thành chợ lớn.
Trăm năm khói lửa trần gian xóa hết phật quang của Bạch Mã Tự, cái này tiêu hao khí vận Phật môn còn hơn là trực tiếp dỡ xuống.
Bạch Mã Tự to lớn giờ đã là thứ kỳ cục có đủ thanh lâu, nhà hát, chợ, cửa hàng. Hoàng tộc trấn thủ Bạch Mã Tự mỗi ngày rút ra nguyên khí phật quang từ tượng phật.
Phá hoại luôn dễ dàng hơn kiến thiết, tích góp vạn năm, hao hết trong trăm năm.
- Được rồi, chúng ta đi Bạch Mã Tự, nhưng ta không có kim tiền gì.
Tô Kiến rành rọt nói:
- Đi chỗ Đại Tiên Sinh, mỗi năm chúng ta đều có ngạch độ nhất định có thể lấy ra.
Tô Kính tuy là thế tử nhưng cái kẻ xui xẻo cũ không hứng thú gì với việc chiêu mộ tán tu, hoặc nên nói đã chết lòng tiến tới.
Trong ký ức Tô Kính hầu như không tìm thấy tin tức liên quan Bạch Mã Tự.
- Ta đi kêu Tô Mộ, còn Tô Tuyết, đại ca thì sao?
Tô Kính thầm nghĩ: Nếu mọi người đều có ngạch độ nhất định vậy sao không thừa dịp này chiêu mộ một ít tán tu.
- Đại ca bận rộn, không có thời gian đi dạo.
Tô Kiến cười nói:
- Ngũ muội không muốn đi thì thôi, tứ muội sáng sớm hôm nay ra khỏi cửa, chắc đã đi rồi.
Tô Kính đứng trong sân hét lên:
- Ngũ muội, đi thôi! Đi Bạch Mã Tự xem, có thể thu vài người về cũng tốt.
Tô Mộ nhăn nhó đi ra. Tô Kiến ngạc nhiên, gã biết tính tình của Tô Mộ, nếu nàng quyết tâm không đi thì không ai khuyên được.
Ba người kết bạn đến chỗ Đại Quản Gia Cúc Nguyệt Sơn.
Đại Quản Gia không ở, quản sự phụ trách khố phòng giở sổ sách nhìn Tô Kính chưa lĩnh ngạch độ sáu năm.
Quản sự cười nói:
- Thiếu gia chờ chút, ta kêu người đi lấy.
Tô Kính gật đầu ngồi chờ trong phòng nhỏ ngoài khố phòng. Nửa canh giờ sau mấy phó tòng mặc áo giáp nâng mười mấy cái rương to đến.
- Thiếu gia, nhị thiếu gia, ngũ tiểu thư, đây là ngạch độ hiện tại các vị có thể lấy.
- Ta cũng có?
Tô Kiến lấy làm lạ hỏi:
- Ta mới lĩnh hôm trước.
Quản sự cười nịnh trả lời:
- Hôm qua lão gia có dặn, năm nay ngạch độ gấp đôi, tứ tiểu thư đã lĩnh hai phần.
Tô Kính đứng dậy đến trước một cái rương, hình dạng giống với trong quân, chiều dài rộng cao bốn thước, ba thước, hai thước. Đây là rương giữ đồ loại nhỏ, không có trận pháp không gian, chỉ dùng chất liệu tinh trí, rắn chắc, có thuộc tính giảm bớt trọng lượng rõ ràng.