Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1345: Đánh bạc nhỏ di tình (2)




Tô Kính lắc đầu nói:

- Quân đội ta là quân giết người, không phải biểu diễn. Ta huấn luyện quân nhân chỉ biết chém giết địch nhân như thế nào, nếu như ngươi muốn đối lập phải chuẩn bị hi sinh.

Lôi Tư Lâm vẫn không có tức giận, ngược lại vỗ tay nói:

- Nói rất tốt, ta cho rằng luyện khí sĩ sẽ không hiểu đạo lý kia đấy. Ta có một biện pháp.

- Mời nói!

- Từ nơi này đi về hướng đông có hai thôn trấn nhỏ bị khế ước giả chiếm lĩnh. Chúng ta phân biệt đi đánh một trấn xem ai có thể đánh hạ trước thì người đó thắng.

- Thắng có chỗ tốt gì?

Tô Kính tươi cười hỏi thăm.

Lôi Tư Lâm do dự một lúc và nói:

- Nếu ta thắng, ngươi cho ta hai mươi vạn quân đội, nếu ngươi thắng ta cho ngươi hai mươi vạn quân đội.

Tô Kính nói:

- Không bằng như thế này, nếu như ta thắng, trong thời gian kế tiếp ta sẽ vận dụng người trong tay giúp ngươi cải tạo thành Thập Diệp. Hơn nữa ta phải đóng quân ở nơi này thủ hộ một ít nơi mấu chốt. Lúc chiến đấu, quân ta sẽ không rời khỏi cương vị cảu mình, ngươi không cách nào điều khiển. Nếu như ngươi thắng, ta sẽ điều toàn quân tới đóng giữ nơi đây, mặc ngươi toàn quyền điều khiển.

Lôi Tư Lâm cười to, nói:

- Có gì không thể, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, nếu ngươi có thể thắng thì ta phân cho ngươi một nhóm lớn nhân thủ, những người này dã chiến không được nhưng phụ trách vận chuyển vật tư, phụ trợ phòng thủ thành phố không có vấn đề gì.

Tô Kính nghĩ thầm, hiện tại ngươi chỉ có mười vạn tinh nhuệ không có khả năng cho ta. Người của ta không cách nào dùng trong thành Nhất Lý, chung quanh thành Nhất Lý phải thiết lập một ít cứ điểm. Những người này thích hợp bổ sung.

Một tiểu thành lũy sẽ có năm trăm binh sĩ đóng quân, năm trăm binh sĩ này không làm việc gì khác, nếu hơn một ngàn tạp binhi, năng lực chiến đấu của năm trăm quân này sẽ tốt hơn.

Tô Kính đáp ứng, Lôi Tư Lâm mang địa đồ ra, hắn chỉ vị trí hai trấn nhỏ với Tô Kính và mặc hắn lựa chọn.

Tô Kính nhìn vào, hai trấn nhỏ này cách Lôi Tư Lâm thành Thập Diệp, chừng hai trăm dặm, từ trên địa đồ có thể thấy ở giữa có đồi núi, không phải đường dễ đi.

Đối phương cho mình lựa chọn nhìn thì có phần công bình. Trên thực tế bản đồ này không chính xác, cũng không có hình ảnh ba chiều. Đương nhiên là người tương đối quen thuộc địa hình vẽ lại mà thôi.

- Lôi Tư Lâm các hạ, chúng ta xuất động bao nhiêu người đây?

- Một ngàn hai trăm người, có thể không? Địch nhân trong tiểu trấn cũng chỉ có năm ngàn người mà thôi.

Lôi Tư Lâm trả lời. Hắn nói tương đối tự tin. Một ngàn hai trăm người có thể tiêu diệt năm ngàn người.

- Khôi lỗi có tính toán vào trong nhân số hay không?

Tô Kính hỏi.

- Đương nhiên không tính, khôi lỗi là sinh vật triệu hoán, chúng được tính là binh khí chiến đấu.

Lôi Tư Lâm trả lời, quân tinh nhuệ của hắn có thể triệu hoán đại lượng ma thú. Thủ hạ thần quan chế tạo rất nhiều khôi lỗi cương thi, sức chiến đấu xuất chúng. Nếu những thứ này được tính vào thì hắn làm sao thắng Tô Kính.

- Tốt, bao giờ chúng ta xuất phát?

Tô Kính hỏi.

Lôi Tư Lâm nói:

- Cho ngươi một giờ chuẩn bị, như thế nào?

- Đầy đủ.

Tô Kính lấy một ngọc ấn ra giao cho kiếm hai mươi một, nói:

- Ngươi mang một ngàn hai trăm người đi tới trấn nhỏ giết sạch địch nhân trong đó.

Tô Kính điểm vào một nơi trên địa đồ. Đồng thời truyền âm cho kiếm hai mươi một, nói cho nàng biết nên làm việc thế nào.

Kiếm hai mươi một lĩnh mệnh rời đi, Lôi Tư Lâm cũng bảo thủ hạ mặc chiến giáp màu đen đi triệu tập quân đội.

Yến hội bắt đầu, Lôi Tư Lâm cũng không nói chuyện tào lao với Tô Kính. Trên yến hội, song phương trao đổi những tin tức về khế ước giả. Tô Kính phát hiện Lôi Tư Lâm lý giải khế ước giả còn không khắc sâu như mình nhưng hắn lạy nắm giữ rất nhiều chi tiết của khế ước giả, nhiều tới mức có thể từ đó nắm được căn bản.

Lôi Tư Lâm có năng lực thống soái cường đại, địa vị của hắn làm hắn không thể hiểu hàm nghĩa của khế ước giả nhưng hắn chỉ cần suy đoán ra thứ mà đám người Tô Kính nắm giữ, hắn chỉ không dám xác định mười phần mà thôi.

Chỉ cần đánh dò xét vài lần là đủ, khi đó Lôi Tư Lâm sẽ triệt để nắm giữ chi tiết của khế ước giả. Nếu như không phải hắn không có tới mười vạn tinh binh, trận chiến tranh này không gian nan như vậy.

Từ chỗ của Lôi Tư Lâm, Tô Kính biết được khế ước giả dẫn đầu quân đội chiến đấu phi thường đặc biệt. Quân đội của bọn chúng từng người tự chiến, khế ước giả có một loại năng lực là tạm thời lựa chọn mục tiêu và đưa vào trong lôi đài đơn đả độc đấu với bọn chúng.

Điều này rất khó lý giải nhưng làm thế sẽ bị hạn chế thể lực, nếu như khế ước giả có mười người đồng thời kéo địch nhân lên lôi đài, khi đó kẻ địch cũng là mười người, từ đó thể hiện công bằng về nhân số.

Nhưng khế ước giả có được năng lực này rất ít và lại rất mạnh. Lôi Tư Lâm có một lão chiến hữu là một thần quan bát cấp, hắn bị loại năng lực này truyền tống tới lôi đài của khế ước giả, kết quả bị giết chết. Không có thống soái tọa trấn cho nên tinh binh của hắn bị đánh tan bỏ chạy tứ tán.

Thời gian một giờ qua đi, song phương đánh cuộc quân đội đã xuất phát, hào khí trên yến tiệc nhiệt liệt, song phương trừ trao đổi tình báo, còn trao đổi phương pháp chiến đấu.

Bỗng nhiên sắc mặt Lôi Tư Lâm biến thành cứng ngắc, hắn nhìn Tô Kính, trong hai mắt tràn đầy khó hiểu.

- Lôi Tư Lâm các hạ, chẳng lẽ là ta thắng?

Tô Kính liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, thời gian mới qua bốn mươi phút.

Lôi Tư Lâm trầm mặc không nói, quân của hắn còn chưa tới mục tiêu, quân đội Tô Kính đã toàn diệt năm ngàn địch nhân, rốt cuộc chênh lệch lớn thế nào?

Đoạn đường này là khu vực đồi núi, căn bản không có đại lộ, chiến xa đối phương cường đại, vấn đề là không thích hợp chiến đấu trong khu vực này. Lang kỵ binh cảu mình có thể nhanh chóng xuyên qua khu vực như vậy.

Vì tiết kiệm thể lực ma thú, hắn âm thầm hạ lệnh bảo ma lang kỵ binh trong một giờ hai mươi phút tới khu vực. Hiện tại mới bốn mươi phút đã tới khu vực cách đó một trăm tám mươi dặm.

Không đúng, đối phương sử dụng thời gian ngắn hơn, bởi vì còn phải tiêu diệt địch nhân đấy. Hắn hận không thể hiện tại triệu hoán thần quan phụ trách giám thị trở về, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Kỳ thật, rất đơn giản.

Tô Kính cầm một viên ngọc màu xanh và phóng thích đạo viêm, tiện tay luyện chế thành một địa đồ ba chiều, đó là kiếm hai mươi mốt một đường bay đi thuận tiện đo vẽ bản đồ trên đường đi, thông qua trận pháp truyền tống trở lại. Tô Kính đã biết được tất cả.