Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1344: Đánh bạc nhỏ di tình (1)




Thời gian trôi qua nhanh chóng, tới giữa trưa đã tới trước thành Thập Diệp.

Có trinh sát thành Thập Diệp phát hiện quân đội Tô Kính, lập tức phát ra tin tức, nội thành có môt vạn quân đội đi ra, lúc đi hơn mười dặm ngăn cản đường của Tô Kính.

Tiên phong là một doanh năm ngàn nươời, cầm đầu là một luyện khí sĩ tới từ tiên cảnh. Luyện khí sĩ này muốn thành tiên là không thể nào, cảnh giới đạt tới Kim Đan tam trọng, thực sự dừng bước tại đây. Cho nên hắn giấu trong Long Xà Bát Cảnh Hồ, đi theo Tô Kính đến đây.

Nếu lập nhiều công lao, không chừng lúc Tô Kính thành tiên còn có thể dẫn dắt hắn một hai.

Những luyện khí sĩ tới từ tiên cảnh số lượng không ít, lần này đến thần quốc Bạch Tử Thần, Tô Kính mang theo là lực lượng hơi kém.

Luyện khí sĩ đứng trên chiến xa nhìn một vạn quân tới gần, hạch tâm của quân đội này là một ngàn hai trăm kỵ binh hạng nặng, sau đó còn có năm trăm cung tiễn thủ. Năm trăm cung tiễn thủ rất mạnh, tùy thân còn mang theo trường đao, hiển nhiên năng lực cận chiến không tệ, luyện khí sĩ xem ra còn mạnh hơn khinh kỵ binh và bộ binh.

Một ngàn tám trăm tinh binh, cộng thêm một vạn một ngàn tạp binh. Đại khái còn lộ ra chân tướng phòng ngự của thành Thập Diệp. Tỉ lệ giống như công chúa nắm giữ.

Luyện khí sĩ trên chiến xa phóng thích đạo thuật, đó là ảo ảnh đạt tới độ cao trăm trượng, lúc này trên người hắn xuất hiện cốt bài, hắn nói:

- Chúng ta là viện quân của Bạch Tử Thần.

Trong hàng ngũ quân đội có tướng lãnh cầm đầu, nghe được luyện khí sĩ gọi Bạch Tử Thần tới, trong nội tâm phẫn nộ, hắn nhìn cốt bài trong tay, quả thật là chủ thần phát ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.

Luyện khí sĩ lại nói:

- Chủ công nhà ta đang ở phía sau, muốn nói chuyện với Lôi Tư Lâm các hạ.

Quân đội phía trước lúc này nhận được lệnh của chủ soái và thu hồi binh khí, luyện khí sĩ cười lạnh, nếu chính mình mình tiến lên, chẳng khác nào có quân đội giám thị, tùy thời sẽ phát động công kích, đây là ra oai phủ đầu.

Hai bên không ngừng công kích quân đội, cũng quá yếu một ít, chính mình dẫn đầu quân đoàn cấp hai, sức chiến đấu đã gấp mười lần bên ngoài.

Những quân đội này mặc giáp da trên người, tạm thời liều gom góp.

Đương nhiên giáp da cũng là mặt hàng cao cấp, trong trận chiến hạch tâm phía trước có năm trăm cung tiễn thủ trang bị bình thường, hai bên có ba ngàn người, trên bì giáp chỉ vẻn vẹn có hai ba dấu vết luyện chế tới đáng thương.

Trường đao chế thức trong quân của mình có thể nhẹ nhõm chém rách các loại giáp da. Đối phương thật muốn công kích, còn có mấy phần điểm chung, chính mình có hơn ba nghìn người thanh lý sạch sẽ.

Chiến xa chậm rãi tiến về phía trước, luyện khí sĩ mặt không đổi sắc và đi về phía trước hàng ngũ.

Chủ soái mặc chiến giáp đen nhánh và cưỡi một đầu ma thú, đó là song đầu cự lang. Hắn dẫn theo một ngàn hai trăm kỵ binh hạng nặng cũng mặc giáp đen, cự lang dưới thân không phải hai đầu.

Luyện khí sĩ chắp tay nói:

- Các hạ.

Chủ soái thúc dục song đầu cự lang tiến về phía trước, đi tới bên cạnh chiến xa của luyện khí sĩ và nói:

- Ta đã gửi tin tức trở về, nghiệm chứng không sai, chủ soái nhà ta mời các ngươi vào thành.

Luyện khí sĩ gật đầu, thành Thập Diệp truyền tin tức về và có năng lực không tệ, ít nhất còn mạnh hơn người của Tà Thần quốc độ.

Nội tâm tên chủ soái tức giận, trong miệng hùng hổ dọa người, luyện khí sĩ cũng bắt chuyện với hắn. Quân đội Tô Kính chậm rãi đi tới phía trước, hơn một vạn binh sĩ giám thị. Tới gần thành Thập Diệp.

Bởi vì có quan hệ với Trọng Nguyên, sau khi giám thị vào trong thành, đám người Tô Kính bị mang đi phủ thành chủ. Bốn vạn quân đội chờ ở quảng trường. Một trại lính ở cách đó không xa được thanh lý cho đám người Tô Kính vào ở.

Trong phủ thành chủ, Lôi Tư Lâm gặp Tô Kính trong yến sảnh. Yến sảnh này cực lớn, có thể dung nạp mấy trăm người cùng ăn. Thế giới này có thần linh, không có thiên tai nhân họa. Sản vật phong phú, yến ẩm là hoạt động xã giao thông thường.

Khác với nhân gian giới, bình dân nơi này cũng được ăn thịt cá. Dân chúng canh tác càng giống như nhàn rỗi tiêu khiển mà thôi.

Lôi Tư Lâm thân cao hơn một trượng, hắn xuất thân võ giả, hắn mặc một thân trang phục thần quang màu đen trắng, không mang theo bất cứ binh khí gì, thần thái hòa ái.

Tô Kính nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy đã biết rõ rất khó nói phục Lôi Tư Lâm nghe theo lệnh của mình. Một người có vẻ ngoài như thế nhưng không mang theo ngang ngược cường ngạnh, muốn thuyết phục hắn lại không có bao nhiêu biện pháp.

Đã như thế Tô Kính chuyển biến tâm ý, hai bên giới thiệu với nhau. Lôi Tư Lâm còn đặc biệt giới thiệu mười mấy người bên cạnh hắn, Tô Kính nhìn sang, đều là thần quan tương đối cường đại, chỉ có một người là chiến sĩ, ăn mặc áo giáp màu đen, gương mặt có vật che chắn, chỉ có đôi mắt màu thủy tinh giấu phía sau.

Chiên sĩ này quá đáng tiếc. Tô Kính trực giác phát hiện gia hỏa này học bí pháp binh gia, nhất định có đủ tư cách thành thần, nhất cử nhất động của hắn chứa khí chất đặc biệt, cũng không giống võ giả bình thường.

Đáng tiếc gia hỏa này lại tín ngưỡng Bạch Tử Thần, cũng không thể kết Bạch Hổ luân.

Lôi Tư Lâm cũng đang đánh giá Tô Kính, Tô Kính mang theo ai kiếm tu. Hắn không lưu ý, hắn lại không nhìn thấu bản thân Tô Kính, trong nội tâm sinh ra cảm giác bội phục. Tuy thế giới này bị khế ước giả xâm lấn nhưng hắn với tư cách thần quan cửu cấp, hắn có năng lực khống chế tuyệt đối, cảnh giới của Tô Kính rõ ràng không bằng hắn nhưng hắn âm thầm vận dụng thần thuật, hắn không nhìn ra bất cứ thứ gì có giá trị trên người của Tô Kính.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Trọng Nguyên giới thiệu lai lịch của Tô Kính. nội tâm Lôi Tư Lâm có chút không thích, tuy thần linh quyết định nhưng hắn có quyền lực nghi vấn đấy..

- Tô Kính các hạ, ta cảm thấy có lẽ ngươi nên triệu tập tất cả quân đội tới đây gia nhập thành Thập Diệp. Thành Thập Diệp còn đang xây dựng, hoàn toàn có thể dung nạp quân đội của ngươi, thành thị ngươi mới xây có phần không bằng.

Lôi Tư Lâm mở miệng, muốn Tô Kính mang quân tới chiến tranh vì hắn.

Tô Kính cười nói:

- Lôi Tư Lâm các hạ, ngài lầm một việc, thành Nhất Lý của ta phòng thủ kiên cố, không đóng quân trong nơi an toàn, tới nơi này chính là không chịu trách nhiệm với binh sĩ của ta.

Lôi Tư Lâm cũng không tức giận, nói:

- Như vậy ngươi nói cho ta xem, binh sĩ của ngươi có bao nhiêu sức chiến đấu.