Bất giác hai người trở nên xa cách, Tô Kính không muốn vậy, Tô Mộ cũng không thích. Nhưng hai người giấu bí mật không thể nói ra, chỉ đành ôm mối nghi ngờ.
Tô Kính cùng Tô Mộ quay về suối nước nóng, hắn nhảy xuống thấy mâu sắt đã chìm xuống tận đáy ao. Tô Kính cầm mâu sắt, thần thức tra xét, thất thải tinh thần kim luyện chế thần văn trong cây mâu có chút sinh khí, đó là hiện tượng chỉ có khi dùng lực lượng sinh mệnh bản thân tế luyện. Tô Kính không ngờ linh tuyền có tác dụng trực tiếp tế luyện với mâu sắt của hắn, nếu ngâm nó quanh năm thì phẩm chất cây mâu sẽ nâng cao. Quan trọng nhất là dùng lực lượng sinh mệnh tế luyện binh khí, hao tổn sinh mệnh sẽ không phục hồi.
Tô Kính cầm mâu sắt nổi lên mặt nước, thấy Tô Mộ còn đứng chờ trên bờ, hắn hỏi dò:
- Linh tuyền của ngũ muội có thể tế luyện binh khí?
Tô Mộ kinh ngạc nói:
- Không thể nào!
Tô Kính giải thích rằng:
- Có lẽ vì trong thiết mâu của ta có thất thải tinh thần kim,
Tô Mộ nói:
- Hay là tam ca để thiết mâu lại đây đi, ngâm nó mấy ngày xem có biến đổi gì không, nếu đúng thật thì tam ca tìm chút thất thải tinh thần kim giúp ta, ta dung hợp vào đạo binh của mình.
Tô Kính nói:
- Vậy ta về đây, thất thải tinh thần kim có ở chỗ sư phụ của ta, để ta xin một ít. Đạo binh của ngũ muội là chủng loại gì? Phi kiếm?
Tô Mộ giơ tay, cái vòng trên cổ tay lóe sáng:
- Là roi mềm này, tam ca cũng thấy rôi.
Tô Kính nói:
- May mắn không tốn nhiều, chắc bên sư phụ đủ rồi.
Tô Kính tùy tay vung mâu sắt ném vào suối nước nóng, dưới ao cực sâu, linh khí chỉ hơi đậm hơn nhưng hắn cảm giác nó không tầm thường. Đây không phải thủ đoạn bài bố thuật đạo gì mà là thiên nhiên hình thành.
Thất thải tinh thần kim cực kỳ quý giá nhưng sử dụng không rộng, chỉ có thể dùng vào việc luyện chế binh khí. Trong mấy vạn sao băng chưa chắc tinh luyện ra một lượng thất thải tinh thần kim, nếu may mắn có lẽ trong một sao băng toàn là kim loại này. Tô Mộ mở miệng xin, Tô Kính hơi thấy yên lòng vì nàng không nói mâu sắt ngâm trong linh tuyền có gây ảnh hưởng gì với linh tuyền không.
Tô Mộ vẫn còn hơi bất an:
- Để ta tiễn tam ca.
Nàng đá một cước nếu trúng người khác có lẽ chết người, khi đó Tô Mộ đá không nương chân, nàng không cách nào kiềm chế lòng hung ác.
Hai người một đường không nói chuyện, Tô Mộ tiễn Tô Kính ra cây cầu dài.
Thấy Tô Kính xoay người đi, Tô Mộ bỗng nhiên cất cao giọng nói:
- Ngày mai tam ca qua đây chơi được không?
Tô Kính quay đầu nhìn Tô Mộ đạo y bay bay đứng ở đầu cầu, sương mù trắng dày đặc sau lưng nàng cuộn trào theo gió, phong tư toát ra cô đơn.
Tô Kính đồng ý, xoay người:
- Được rồi, ta sẽ đến!
Tô Mộ lại bảo:
- Mai là ngày kị của mẫu thân ta!
Tô Kính sửng sốt, trầm giọng nói:
- Ta nhất định đến!
Chờ Tô Mộ biến mất trong sương trắng Tô Kính mới xoay người đi, qua khu rừng. Đám tiểu yêu trong bóng ma đã nhận được Tô Kính, không dám rình tập hắn nữa. Bước chân Tô Kính nhẹ nhàng, chút ngăn cách với Tô Mộ đã không còn.
Đến thế giới này lần đầu tiên Tô Kính có cảm giác thương tiếc một người, lần đầu cảm thấy nơi này là nhà, hắn có huynh đệ tỷ muội.
Tô Kính đi ra rừng cây, tìm Lâm Hoành Sơn xin thất thải tinh thần kim. Lâm Hoành Sơn không chút do dự dựa theo Tô Kính miêu tả kích cỡ vòng tay, quy cách sau khi biến ra vũ khí chia nửa lượng thất thải tinh thần kim cho hắn.
Thứ này không phải Lâm Hoành Sơn bỏ ra mà là Tiêu Dao Hầu tặng Tô Kính, gã giữ lại hơn phân nửa để dùng vào việc chế tạo áo giáp binh khí cho thuộc hạ thân tín. Bạch Hổ nguyên thai đã có hình thức ban đầu, luyện chế binh khí tiết kiệm rất nhiều nên Lâm Hoành Sơn dư dả thất thải tinh thần kim.
Tô Kính lấy thất thải tinh thần kim rồi nói cho Lâm Hoành Sơn nghe về mâu sắt.
Lâm Hoành Sơn đưa cho Tô Kính một cây mâu sắt khác giống y như đúc, nói:
- Cái này rất có thể trở thành thần binh thứ hai của ngươi. Ta có cách rèn thần binh thứ hai nhưng sẽ phải tiêu hao sinh mệnh lực. Chúng ta tu luyện vì trường sinh, nếu vì vũ khí mà tiêu hao sinh mệnh là ngu ngốc. Ngươi dùng tạm thiết mâu này, cây kia cứ đặt trong linh tuyền, khi nào sinh ra cảm ứng tâm linh với ngươi thì lấy ra.
Tô Kính thầm mừng, nếu cây mâu sắt kia trở thành thần binh thứ hai thì không cần hắn dùng chân khí kích phát ngũ sắc thần quang, không như bây giờ sức chiến đấu giảm mạnh.
Cường giả Đạo Môn phát ra thuật đạo đều là một ý niệm liền phát, nếu ngũ sắc thần quang không thể trực tiếp bắn ra từ binh khí mà phải xoay một vòng trong người hắn, gặp đối thủ thực lực ngang ngửa rất có thể bị đối phương bắt lấy lỗ hổng.
Hôm nay bị Tô Mộ đá một cước cũng tại vì Tô Kính kích phát ngũ sắc thần quang không đủ.
Tô Kính quay về chỗ ở của mình, kêu Tử Đằng lấy một bộ sách ra, kéo ghế ra viện tử. Tô Kính đọc sách đến trời tối mới tắm rửa thay đồ ngồi đi ngủ.
Điển tịch Đạo Môn đa số lưu trữ trong ngọc giản, ít ra ở Hầu phủ là vậy. Tô Kính toàn đọc chư tử bách gia, chép thủ công, theo cách nói ở Trái Đất là sách quý sách cổ.
Sáng sớm hôm sau, bỗng nhiên có thân binh truyền tin kêu Tô Kính đi Lãng Uyển Thư Hải một chuyến. Tô Kính đang định đi đảo nhỏ của Tô Mộ, bị Tiêu Dao Hầu kêu đi thì hắn phải đi.
Tô Kính theo thân binh đến Lãng Uyển Thư Hải. Tiêu Dao Hầu Tô Dương không gặp Tô Kính trong thư phòng, hắn dược dẫn lên phòng cờ trên đỉnh tầng.
Một cái bàn cờ màu đỏ điêu bằng hỏa ngọc đập vào mắt Tô Kính, nền dưới bàn cờ là chất liệu gỗ xanh sẫm, hơi thở trung chính bình hòa. Tô Kính và Tiêu Dao Hầu cách nhau cái bàn cờ, trên bàn cờ toát ra lực lượng giảm thấp uy áp từ người gã hơn chín mươi phần trăm.
Dù vậy cơ thể Tô Kính bản năng căng thẳng, tư duy hơi khó tập trung.
Vì Tiêu Dao Hầu không cố ý ức chế lực lượng gần như bạo ngược trong người
mình, gã vừa chơi cờ vừa trò chuyện với Tô Kính. Hắn thầm thắc mắc, Tiêu Dao Hầu bận rộn công việc cả ngày, sao rảnh rỗi chơi cờ với hắn? Không lẽ biết hôm nay hắn đi gặp Tô Mộ, đặc biệt không cho hắn đi? Ý nghĩ này hơi lạ, hắn và Tô Mộ nói chuyện không có gì đáng để Tiêu Dao Hầu chú ý.
Tô Kính không kiềm được ngước lên nhìn mặt Tiêu Dao Hầu.
Đạo Môn không có nhiều quy định như Nho môn, hai người chơi cờ nhìn thẳng mặt không xem như thất lễ. Khuôn mặt Tiêu Dao Hầu nho nhã tuấn tú, tuế năm tháng không để lại dấu ấn trên mặt mày gã. Nhưng mắt Tiêu Dao Hầu sâu thẳm, có sự sắc bén ẩn giấu kín.