Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1293: Tử thủ (2)




- Cái gì cũng ăn, cũng không sợ hư bụng hay sao?

Tô Mộ quở trách. Hai phù yêu bị nàng làm cho sợ hãi đến mức quỳ xuống. Phát run ở trên mặt đất. Đó là lực lượng Thái Sơ Lôi Long làm cho các nàng ngay cả một chút dũng khí để phản kháng cũng không có. Huống chi Tô Mộ là người tạo ra các nàng. Độ trung thành của các phù yêu này so với ngu trung còn hơn gấp một vạn lần.

Chỉ là trong lòng Tô Mộ lại rất là vui mừng, phù yêu có tác dụng, linh trí cũng tạm được, ít nhất đối phó với loại mục tiêu như máy móc kim loại cũng có tác dụng áp chế vô cùng cường hãn.

- Trở lại đây.

Tô Mộ ngoắc tay, hai phù yêu lóe lên mấy cái ở trên không trung đã trở lại bên cạnh Tô Mộ. Hai nàng cũng không hóa thành mộc phù, chỉ lẳng lặng đứng đó. Tô Mộ cũng không có bắt buộc hai người các nàng. Thực lực của nàng mới chỉ có thể dùng Tiên Thiên linh vật luyện chế thành phù yêu. Nếu như nàng có thể trở thành Yêu tiên, như vậy cũng có thể dùng Ngọc Thạch để luyện chế ra phù yêu. Khi đó, lực lượng của phù yêu mới được coi là thực sự cường đại, cũng có thể dùng làm pháo hôi.

Hai đầu phù yêu trước mắt này còn chưa đủ mạnh, thế nhưng lại tốt ở chỗ là dùng tiên thiên linh vật tạo thành. Cho nên bản thân có thể tu hành, không gian trưởng thành so với ngọc phù yêu còn lớn hơn rất nhiều. Mà tốc độ tu hành cũng nhanh hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt Tô Mộ đã chém giết được hai tên Ám Kim kỵ sĩ ra khỏi thành chiến đấu. Bên trong thành không còn người nào dám ra ngoài gây chuyện. Chỉ có thể rrơ mắt nhìn Công Thành Chùy chiến xa hung hăng đụng vào bên trên cửa thành.

Cho dù có phản kháng thì cũng bị Phù Không chiến hạm và Phi Vân Nham đón đỡ. Những vũ khí công kích từ xa kia, cho dù có lọt lưới thì cũng không có biện pháp trong nháy mắt phá hủy được cỗ Công Thành Chùy chiến xa này.

Cửa thành dầy tới nửa trượng lập tức bị Công Thành Chùy đụng một cái đã bị xuyên thủng. Sau đó trận pháp ở trên Công Thành Chùy đánh ra lực lượng ngũ hành, đạo thuật bắn ra, trực tiếp đánh nát bấy cửa thành.

Tô Mộ có chút ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại ôm suy nghĩ muốn chiến đấu ở trên đường phố ở trong đầu? Mặc dù nàng có rất nhiều biện pháp để cho quân đội nhảy dù vào. Cho nên việc chiến đấu trên đường phố là chuyện không thể tránh khỏi. Chỉ là vấn đề là, Công Thành Chùy này, nếu như muốn phá hủy mà nói. Chỉ cần đối phương phái ra năm ba ngàn người thì cũng không phải là chuyện không làm được.

Chỉ cần hy sinh một chút binh lực là được rồi, sao đối phương lại không dám như vậy chứ?

Chẳng lẽ tín đồ Võ Thần nhát gan như vậy hay sao?

Nàng không biết, đối phương đã bị ôn dịch đạn hù dọa không nhẹ, thà rằng tử thủ ở trong thành thì cũng không muốn đi ra ngoài để đối mặt với một đám đồ chơi thi quỷ gì đó. Cho nên các binh lính bình thường, nào có một người nào nguyện ý ra ngoài a.

Những trưởng quan kia cũng bị thượng cấp ra lệnh tử thủ, không cho rời khỏi khu vực chiến đấu.

Mỗi một binh lính đều có khu vực hoạt động nhất định, một khi rời đi cũng coi như là phản quốc. Cho dù đám binh lính có thổ huyset thì cũng không dám không tuân theo quân lệnh. Từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều mong đợi viện quân đi đến. Về phần thành thị số năm này, có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó. Người nào cũng không có nghĩ tới việc phản công quân đội của Tô Mộ.

Tô Mộ không có cách nào hiểu được, trên thực tế những các tướng quân quý tộc kia cũng không có cách nào hiểu được mệnh lệnh của Thần Quân mặc áo bào màu đỏ. Cần gì phải sợ dã chiến cơ chứ, tín đồ Võ Thần là dựa vào dã chiến mới có thể mở rộng quốc thổ cho đến bây giờ. Năm đó mọi người chỉ có mười mấy tòa thành thị, nhân khẩu mới trên dưới một trăm vạn mà thôi a.

Sau khi xóa bỏ nhân khẩu ở nông thôn thì trong mỗi một toà thành thị mới có được mấy vạn người.

Sau khi phá hủy cửa thành, thủ hạ của Tô Mộ cũng không có ào ào xung vào. Bất quá đây là bởi vì quân đội của Tô Mộ có thể chỉ huy đến từng binh lính, cho nên cũng sẽ không loạn. Quân đội từ phía sau đẩy về phía trước lập tức thay đổi trận hình, tốc độ tăng nhanh, lao thẳng về phía cửa thành.

Phía sau có trên trăm Ma tượng, không ngừng lao băng băng về phía trước, xông về phía tường thành. Thứ này đối phó với cường giả không có một chút ý nghĩa nào. Thế nhưng hiện tại cửa thành đã bị phá, binh sĩ tường thành thủ hộ tất nhiên sẽ không phải là đối thủ của bọn chúng.

Bởi vì một khi địch nhân từ cửa thành tràn vào, công kích về hai cánh. Như vậy bên tường thành sẽ trở nên đơn độc, không có bất kỳ binh sĩ chi viện nào, như vậy có lẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Những Ma tượng này thậm chí còn dùng phương thức nhảy tới, tốc độ vượt qua kỵ binh phóng về phía trước. Trong không trung, những đám mây đen kéo về phía trước. Lúc này Phù Không chiến hạm mới nhanh chóng tăng tần số công kích lên.

Công kích thất cấp của Kích Quang phù văn pháo, toàn bộ đều chuyển hòa thành lục cấp. Bên trên Phi Vân Nham cũng có Ma Tinh Pháo công kích gián đoạn. Dưới sự chỉ huy của luyện khí sĩ, mỗi một lần Ma Tinh Pháo khiến cho trận pháp chấn động lại lập tức có Ngũ Hành tiễn bắn vào.

Không phải mỗi một vị Ám Kim kỵ sĩ đều có thể phòng ngự được Ngũ Hành tiễn. Công kích trong ba phút đồng hồ đã có trên trăm Ám Kim kỵ sĩ bị bắn chết, binh sĩ ở trên tường thì cũng đã không kiên trì được rồi.

Phòng ngự của thành thị trên Tà Thần đại lục rất ít chú trọng tới phạm vi trên không trung. Mà vũ khí của bên Đông Tần hơn phân nửa đều là bắn. Chính chuyện này làm cho công kích của Phù Không chiến hạm tương đối hữu hiệu, không có phản kích gì quá mạnh mẽ. Phù Không chiến hạm có thể từ trên công kích xuống phía dưới, làm cho trình độ chính xác tăng lên rất lớn. Loại nhắm trúng này đối với thần niệm của luyện khí sĩ mà nói, tiêu hao rất nhỏ, cơ hồ có thể không cần phải tính toán tới.

Ma tượng cũng đã xuất động, địch nhân vẫn không chịu ra khỏi thành để phản kích, cũng không có cường giả nào phủ xuống. Tô Mộ có chút than thở, thoạt nhìn, tiết tấu tiến vào rồi chiến đấu trên đường phố đã là chuyện màn nàng không thể tránh khỏi được nữa.

Tô Mộ cũng không muốn nghĩ nhiều, nàng ra lệnh cho bộ đội phi hành bắn chết hơn một trăm Ám Kim kỵ sĩ. Như vậy còn có ai dám ra khỏi thành chiến đấu cơ chứ? Dưới sự bảo vệ của tường sắt đại trận, những kỵ sĩ cường đại kia cũng không có được cảm giác an toàn. Như vậy dù những binh lính bình thường này có đi ra ngoài thì cũng sẽ bị nghiền ép mà thôi.