Hồng Liên Bảo Giám

Chương 129: Một chút khó hiểu (2)




Tô Kính động ý niệm, vận chuyển long xà chân khí dọc theo mắt trái phát ra hình thành ánh sáng xanh một trượng quét sơ trước mặt. Đám tiểu yêu dòm ngó hắn sợ bay mất hồn vía, co giò trốn.

Lũ long xà chân khí này mô phỏng hơi thở cổ xà, chỉ có một phần ngàn vạn bộ dáng cũng làm đám tiểu yêu sợ đứng tim.

Tô Kính cười phá lên, bước nhanh hơn đi ra rừng cây, về viện lạc của mình.

Trở về nơi này Tô Kính bỗng thấy hơi bất mãn. Nơi này hội tụ nguyên khí thiên địa cũng không tệ, không thua gì đảo nhỏ của Tô Mộ nhưng không có suối linh gỗ lạ.

Lòng người không biết đủ, mới hưởng thụ một buổi chiều đã ảnh hưởng tâm tình, sau này có nhiều hấp dẫn hơn nữa, vậy là không tốt!

Tử Đằng hốt hoảng đi ra nghênh:

- Thiếu gia đi đâu vậy?

Tô Kính đi vắng cả ngày, tám người không muốn đi lung tung hỏi thăm, vì hạt giống thần binh trên người làm các nàng hoảng, không thích tiếp xúc với người khác.

- Đi gặp hai ca ca, muội muội của ta.

Tô Kính nói:

- Đói rồi, làm chút đồ ăn đi. Nếu Ưng Dương, Khuyển Thập Lang trở lại thì cùng nhau lại đây, có lời muốn nói.

Tử Đằng vâng dạ. Ưng Dương, Khuyển Thập Lang ra khỏi sương phòng nghe tiếng Tô Kính, cả hai cùng hắn vào viện tử ở tiến tận trong cùng.

Nâng ra bàn dài sát đất từ căn phòng kế bên, Tô Kính ngồi xuống, trước mặt trải thảm. Tô Kính kêu Ưng Dương, Khuyển Thập Lang quỳ gối trước mặt mình. Không lâu sau Tử Đằng, Bạch Anh bưng thức ăn lên đặt trước mặt Tô Kính.

Bốn bánh bao, liên tử canh, lục trà chưng quế hoa ngư, thêm rượu nhạt ngọc cao. Mấy thứ này đặt ở trước mặt làm Tô Kính thèm ăn, Ích cốc đan? Giống thỏi dinh dưỡng của bộ đội vđặc chủng.

Đồ ăn trước mắt trừ phối hợp không tốt ra mỗi món đều có đủ sắc hương vị.

Mọi người chờ Tô Kính ăn xong Lam Mân thay bình trà, dọn dẹp bàn sạch sẽ. Tô Kính kêu tất cả ngồi quanh bàn dài, tất cả ngồi ngay ngắn. Tô Kính ngước nhìn bầu trời, Bích Nhãn Thần Nha không có đây, đã rời khỏi phủ nhiều ngày không biết làm cái gì. Tô Kính khẳng định bên mình không có trận pháp giám thị, nhưng chỗ Tô Mộ thì có.

Điều này khiến Tô Kính thấy lạ, lẽ ra hắn là thế tử, càng quan trọng hơn mới đúng. nhưng Tiêu Dao Hầu để lại một cấm chế thiên cương giám thị trong ngọc giác trên người Tô Mộ. Hai người nói gì Tiêu Dao Hầu đều biết.

Đây là một loại năng lực Tô Kính có được sau khi biến hóa, hắn không nhìn ra huyền bí của cấm chế thiên cương nhưng không ảnh hưởng hắn biết cấm chế đó có hiệu quả gì.

Ngọc giác của Tô Kính sạch sẽ, chỉ có một cấm chế địa sát phân biệt thân phận, tránh cho lúc đi dạo đụng phải trận pháp phòng ngự trong phủ.

Tô Kính cẩn thận nhớ lại hai ca ca, tứ muội Tô Tuyết đều không có giám thị, có lẽ hắn và Tô Mộ liên quan quá sâu không phải chuyện tốt.

Nhưng trong huynh đệ tỷ muội chỉ mình Tô Mộ hơi có chí lớn, tính cách làm hắn hơi bị thích. Trực tiếp sảng khoái, biết sai có thể sửa. Nhóm Tô Linh có thể trợ giúp hắn, Tô Mộ thì sẽ thành trợ thủ đắc lực nhất của hắn.

Tô Kính từng quản lý nhiều hạng mục lớn, xem phẩm chất một người cực kỳ chính xác.

Lục Hà thấy Tô Kính thẫn thờ thì dò hỏi:

- Thiếu gia?

- À, kêu các ngươi đến đây vì nói tương lai vài năm ta muốn làm cái gì. Các ngươi phải làm theo kế hoạch của ta, đi...Tu hành, học tập.

Khuyển Thập Lang vỗ ngực lớn tiếng nói:

- Miễn không kêu ta đi chết thì thiếu gia bảo ta làm gì cũng được!

Ưng Dương ở một bên cốc đầu Khuyển Thập Lang:

- Kêu ngươi đi bán mông cũng đi?

Mặt Khuyển Thập Lang vặn vẹo muốn hóa thành hai chữ trung thành:

- Đương nhiên đi, miễn thiếu gia cần!

Nhóm Hoàng Sương trừng Khuyển Thập Lang, Ưng Dương, hai người này nói năng tùy tiện, thật là lưu manh!

Tô Kính nhìn mặt Khuyển Thập Lang chằm chằm:

- Ngươi đã nói được thì phải làm được, chờ sau này ta cần ngươi đi sắc dụ ai thì...ha.

Da đầu Khuyển Thập Lang tê dại, gã hối hận vì nói lung tung.

- Hoàng Sương, Tử Đằng, Lam Mân, Lục Hà, ta muốn bốn người trong vòng ba năm đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Ta không cần đan dược nữa, có thể đưa phần của ta cho các nàng dùng. Cam Tâm, Thanh Liên, Xích Diên, Bạch Anh ít nhất phải đến cảnh giới đỉnh Tiên Thiên kỳ, khi cảnh giới đủ thì thần thức mới mạnh, tốc độ giải quyết công việc càng mau.

Tử Đằng tò mò hỏi:

- Giải quyết công việc?

Chẳng phải thiếu gia không được mang nữ quyến vào Vũ Lâm quân sao?

Tô Kính nói:

- Ngũ muội định thành lập quân đoàn, là tư quân, các ngươi có thể đi vào hỗ trợ. Bên người ngũ muội không ai để dùng, ta sẽ viết thư mục cho tám người, đi mượn sách đọc chờ ta khảo bài.

Tô Kính nhìn mặt tám nha hoàn, thấy tám cô nương không ai sợ khó.

Dù gì không phải người Trái Đất, không có khái niệm cuộc thì.

Tô Kính liệt kê danh sách cho tám nha hoàn. Khuyển Thập Lang, Ưng Dương tạm thời đi theo Lâm Hoành Sơn tu luyện, Tô Kính không cho nhiệm vụ gì, nhưng phương hướng tu luyện thì hắn chỉ rõ ra.

Ưng Dương phải tăng mạnh về mặt bay và điều tra, phải có năng lực thoát khỏi thật mạnh. Khuyển Thập Lang thì phải học ngụy trang, không thể lúc nào cũng bộ dạng tiện làm người nhìn chỉ muốn đánh. Biểu tình gây thù đó không thích hợp làm gián điệp thu thập tình báo.

Dặn dò xong Tô Kính cởi ngọc giác bên hông xuống đặt trước mặt, mắt quan sát trong ngọc giác không có chút dao động nguyên khí, phù văn cấm chế địa sát bên trong ở trạng thái ngủ say.

Lần trước ngọc giác bị bể, Tiêu Dao Hầu đưa một khối mới đến, Tô Kính đã kiểm tra ngay tại chỗ. Lần này hắn phát hiện ngọc giác của Tô Mộ có vấn đề nên mới thận trọng như vậy.

Đám nha hoàn biết bí mật trên người thiếu gia, dù là lão gia cũng không được cho biết. Bình thường nói chuyện các nàng dần thay đổi thói quen, không nhắc gì đến tin tức liên quan Binh gia.

Ngày thứ hai, Tô Kính đi Lãng Uyển Thư Hải, xin Tiêu Dao Hầu ban thưởng mấy tiểu yêu. Tiêu Dao Hầu đồng ý ngay. lúc Tô Kính quay về thuận tiện đến bờ hồ ngoài chỗ ở Tô Mộ.

Lẽ ra trên người Tô Kính có ngọc giác thế tử thì tất cả trận pháp công kích trong Hầu phủ đều không khởi động với hắn. Nhưng Tô Kính vẫn thận trọng, chỗ này hơi quái lạ, dường như Tiêu Dao Hầu đặc biệt xem trọng Tô Mộ mà nàng thì không hay biết điều này.

Tô Mộ không thể nào bày ra trận pháp nơi này, thoạt trông nó không được tạo ngay khi mới xây Hầu phủ mà về sau mới bài bố trận pháp, dung hợp vào đại trận toàn Hầu phủ.

Tô Kính đứng bên bờ hồ nhìn cây cầu dài thẳng tắp, cao giọng quát:

- Ngũ muội, ta có thể đi vào không?