Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1272: Một chút chuyện cũ (2)




- Ồ? Thành gia lập thất thì thành gia lập thất. Cho dù nàng có trở thành Thái Cổ yêu thần thì cũng không thể không nhận người ca ca như con a.

- Vậy thì tốt. Tương lai sẽ có một ngày, có lẽ nàng sẽ không nhận người phụ thân này như ta. Nếu như nói như vậy, ngươi cũng không cần phải trách cứ nàng. Là ban đầu ta có lỗi với mẫu thân của nàng.

Tiêu Dao Hầu thản nhiên nói:

- Nếu như nàng động thủ với ta, như vậy ngươi cũng không nên ngăn cản nàng.

Tô Kính lắc đầu, nói:

- Con sẽ không để cho chuyện này xảy ra.

- Ai có thể dự đoán trước được chứ? Ban đầu, ta cũng không nghĩ tới, ta sẽ thành tiên ở thời đại này.

Ngón tay của Tiêu Dao Hầu nhẹ nhàng làm động tác kéo, lập tức cắt Tinh môn thành một vật thể có bốn mặt. Sau đó hắn giao cho Tô Kính, nói:

- Như vậy nếu muốn luyện chế sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cắt Tinh môn chi thạch xuống, để cho Tô Mộ luyện chế một không gian giới chỉ. Thứ này có thể chứa đựng được Thái Sơ Nguyên Khí.

Tô Kính gật đầu, nói:

- Phụ thân, tình hình chiến đấu ở Lục Long Tuyết sơn như thế nào rồi?

- Nếu như ta nguyện ý thì tùy thời có thể tiêu diệt bốn đế quốc ở chung quanh, bất quá... Động tác của Hoàng thất tương đối làm cho lòng người phiền não. Bởi vì người mà Nhiếp Chính Vương phái ra đang tranh công với ta. Cho nên ta mới tùy ý để cho bọn họ đi đánh.

- Phụ thân không có chút lo lắng nào hay sao?

- Ta đã thành tựu Nhân tiên, như vậy có gì phải lo lắng cơ chứ? Số mệnh biến hóa thế nào ta còn rõ ràng hơn ngươi. Nhiếp Chính Vương này quá không phóng khoáng a. Ta chỉ cần chú ý tới phân thân thần linh, ý chí của thần linh, còn có sứ giả thần linh. Một khi tiêu diệt ba dạng này, ta sẽ đạt được lợi ích lớn nhất. Những quân đoàn hoàng tộc kia, bất quá chỉ tạo cơ hội để cho ta chiến đấu mà thôi.

- Phân thân của Thần linh rất là cường đại, phụ thân, người phải bảo trọng.

- Ngươi lo xa rồi. Ta sẽ không bộc phát toàn bộ thực lực ở thế giới này đâu. Yên tâm, sở dĩ Nhân tiên đặc thù chính là bởi vì trên bản chất bọn họ vẫn là người. Ta sẽ không bị phương thế giới này bài xích a.

Tô Kính không hiểu, hắn cũng không có đạt tới cảnh giới kia. Thế nhưng hắn cũng biết Tiêu Dao Hầu rất là cẩn thận, sẽ không đi mạo hiểm.

Cuối cùng Tô Kính lại hỏi:

- Phụ thân, cục diện trước mắt này con nên làm thế nào mới không sai đây?

- Làm thế nào cũng được. Ngươi có thể có được thành tựu như ngày hôm nay đều là do chính bản thân ngươi cố gắng a?

Tiêu Dao Hầu dừng lại một chút, sau đó lại nói với Tô Kính:

- Nếu ngươi muốn ta nói thì cũng có thể. Cửu đại gia tộc đều không thể tin, bao gồm cả Tô gia cũng vậy. Bất quá cục diện trước mắt, nếu như trao đổi lợi ích thì cũng có thể. Thế nhưng căn cơ của ngươi là thế giới tiên cảnh.

Tô Kính kinh ngạc, ngay cả Tô gia cũng không thể tin được?

- Ta cũng không ngại nói với ngươi một chút. Ban đầu mẫu thân củaTô Mộ, nếu như không phải ở trong Tô gia thì, cũng sẽ không chết. Sở dĩ ta không có trả thù, đó là bởi vì không có một chút ý nghĩa nào.

- Tại sao?

- Bởi vì nàng... Không phải là yêu nhân trong thế giới này. Ban đầu nàng quá mức bừa bãi, không có chút cố kỵ nào. Tất cả những chuyện nàng gặp phải đều là pháp tắc thiên đạo của phương thế giới này cắn trả mà tạo thành.

Đây là lần đầu tiên Tô Kính nghe Tiêu Dao Hầu nói đến chuyện cũ, cho nên hắn vẫn lẳng lặng lắng nghe.

Tiêu Dao Hầu nói:

- Nếu như thế giới này không hạ cảnh giới xuống. Nàng làm như vậy thì cũng sẽ không đến mức bị đoạn tuyệt tất cả sinh cơ. Càng là thế giới cao cấp thì độ bao dung lại càng cao. Nếu như loại chuyện này phát sinh ở Tiên giới, nàng căn bản không có việc gì. Nói cho cùng, nàng không hiểu ẩn nhẫn cho nên dù là ai thì cũng không cứu được nàng.

- Nàng làm cái gì vậy?

Tô Kính không nhịn được hỏi một câu.

- A, nàng đem bổn nguyên của thế giới này luyện chế thành trang bị của nàng. Mà nàng căn bản lại không phải là yêu nhân trong thế giới này. Ngươi phải biết là, coi như là thần chí cao thì cũng không dám làm như vậy ở trong Thần Châu thế giới a.

- Ý ngươi nói là, nàng gieo gió gặt bão?

Thanh âm của Tô Kính rất là bình tĩnh, nghe không ra được một chút sóng gió gì.

- Không, chuyện này cũng phải trách ta. Ban đầu ta còn trẻ vô tri, còn tưởng rằng người tu hành chúng ta nghịch thiên mà đi. Chuyện của nàng ta cũng có tham dự. Nếu như ta chết cùng nàng thì cũng thôi đi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng chết mà ta lại trở thành Nhân tiên. Pháp tắc thiên đạo trong thế giới này cho rằng là ta giết nàng, cho nên nó mới khen thưởng như vậy.

Tô Kính im lặng không nói, lúc này lại nghe thấy Tiêu Dao Hầu nói tiếp:

- Ngươi có biết, chuyện khiến cho ta bất đắc dĩ nhất là chuyện gì không?

Tô Kính lắc đầu, Tiêu Dao Hầu nói:

- Nếu như lại được lựa chọn một lần nữa, rất có thể nàng sẽ làm như vậy. Mà ta lại không biết. Lại nói, nếu như vậy thì nàng sẽ không chọn ta, cũng sẽ không có Tô Mộ như hôm nay.

- Phụ thân, người hi vọng được chọn lại một lần hay sao?

Tiêu Dao Hầu nhìn Tô Kính, không nói gì. Tô Kính lập tức cảm thấy áp lực trầm trọng như núi. Mười mấy phút đồng hồ sau Tiêu Dao Hầu mới cười cười, xoay người rời đi, cũng không nói thêm một chữ nào nữa.

Tô Kính nhìn xuống bàn, lại thấy Tiêu Dao Hầu để lại một kiện đồ vật.

Đó là một khỏa Long Giác, bề ngoài màu vàng, ở hạch tâm còn có lôi quang màu tím nội liễm.

Long Giác, ở thời kỳ thượng cổ không phải là đồ chơi hãn hữ gì. Bởi vì khi đó, Long Tộc cũng coi như hưng thịnh. Ở trong những dòng sông, hồ nước lớn đều là do Long Tộc nắm giữ. Trong long tộc có vô số gia tộc hưng thịnh, suy sụp. Giao long vì tranh đoạt địa bàn mà bỏ mình lại nhiều không đếm xuể.

Hơn nữa Long Tộc tấn cấp, rất nhiều người đều lựa chọn cởi sạch lân giáp và giác trảo.

Nhưng mà ở thời đại này, Long Giác đã trở nên hãn hữu hơn nhiều. Mà kiện Long giác mà Tiêu Dao Hầu để lại cho Tô Kính. Dưới quan tinh thuật của Tô Kính cũng rất hoàn mỹ không tỳ vết.

Đây là một khỏa Long Giác tự chủ bóc ra, không có một chút tinh khí nào tiết ra ngoài. Phía trên còn có đường vân. Mà thứ này Tô Kính rất là quen thuộc, đó là yêu văn Yêu tộc mà Tô Mộ cũng có.

Cho nên kiện Long Giác này, hẳn chính là vật mà mẫu thân Tô Mộ để lại a.