Cường giả Kim Đan không cần phải quan tâm tới loại khói độc này, mà đạo binh cũng không phải là sinh mạng thể chân chính, cho nên cũng không cần phải quan tâm tới việc sẽ bị độc làm thương tổn.
Tô Kính thúc dục chiến xa, bên cạnh hắn không phải là Cơ Vô Song và tỷ đệ Thiết gia quen thuộc nữa, mà là Lưu Bạch và An.
Sau lưng An, trên thập tự giá khổng lồ, thi thể đang hong gió và khóa sắt phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai. Lưu Bạch thì mặc đồ kín kẽ, ngay cả gió cũng không lọt. Lúc này hắn đã thay bộ chiến giáp mà Tô Kính chuẩn bị cho hắn, trong tay cũng là một thanh trường đao như Tô Kính, thích hợp để sử dụng ở trên chiến xa.
Chiến xa ở phía trước dẫn dắt các cự nhân. Trên người các cự nhân chậm rãi có hỏa diễm bốc lên, nếu như nhìn kỹ, hạch tâm của hỏa diễm lại là từng khỏa thực vật rất nhỏ, giống như là bấc đèn vậy.
So với đại địa chi tâm ở trong thân thể của cự nhân mà nói, năng lượng tiêu hao của những hỏa diễm đang thiêu đốt này cũng không đáng để nhắc tới. Mỗi lần cự nhân chạy đi ở trên mặt đất thì hai chân khổng lồ cũng sẽ hấp thu lực lượng ở trong đất đai, bổ sung tiêu hao của đại địa chi tâm.
Chạm mặt một chi kỵ binh trăm người, Tô Kính nhẹ nhàng vung đao lên. Đao phong vỡ vụn, hóa thành vô số vết nứt không gian rất nhỏ, xẹt qua trên người một trăm kỵ binh này. Tất cả lực lượng đều là do đạo binh địa ngục cung cấp, thậm chí Tô Kính cũng chỉ cung cấp một chút sức thừa nhận mà thôi. Mà phương diện thừa nhận, đại đa số đều là dùng trường đao để thừa nhận. Cho nên thân thể của Tô Kính cũng không cần phải xuất lực, lực lượng còn sót lại cũng sẽ bị khôi giáp hấp thu.
Một đao kia cũng phải khiến cho Lưu Bạch có chút xấu hổ.
Không phải Tô Kính là pháp sư hay sao? Không ngờ uy lực của một đao kia so với Thánh Kỵ sĩ lại còn kinh khủng hơn nhiều!
Đổi lại là hắn cũng có thể một đao chém giết trăm kỵ sĩ có quang mang trên người. Thế nhưng vấn đề là không có nhẹ nhàng được như vậy, sau khi công kích, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một trận thì mới có thể tiếp tục chiến đấu được.
Tô Kính trở tay đánh ra một đao, lập tức ở trong hẻm nhỏ hai bên có hơn bốn mươi thích khách nhỏ, thấp bắn ra. Chỉ là tất cả cũng ngay lập tức bị chém thành thịt vụn.
Lần này, ngay cả vết nứt không gian Tô Kính cũng không chế tạo ra, dù sao hắn cũng không cần phải đối phó với binh lính mặc trọng giáp. Nếu như chỉ là chiến hoàn mà nói, Tô Kính có thể nhẹ nhàng công phá được. Bởi vì đẳng cấp của song phương chênh lệch quá lớn, lớn đến mức không có cách nào dùng chiến hoàn để đền bù được lại.
An vẫn không có động tác, hắn chịu trách nhiệm phòng ngự, lực phòng ngự của Thập Tự Giá khổng lồ kia, so với bất kỳ lá chắn nào cũng còn mạnh mẽ hơn. Lưu Bạch nhìn thấy vậy, lập tức vung trường đao lên, dựa vào thần thức cảm ứng, lăng không chém về phía một con đường ở phía xa xa.
Một đạo đao quang trắng nõn xẹt qua không khí, lập loè, cuối cùng bắn trúng một kỵ sĩ toàn thân có chừng hai mươi chiến hoàn. Một đao kia đã trực tiếp bổ tên kỵ sĩ này ra làm đôi.
Lưu Bạch hít sâu một hơi, sắc mặt hơi ửng hồng. Sau khi hắn toàn lực chém ra một đao, dưới tình huống bình thường mà nói, phải bốn hô hấp thì mới có thể hồi phục lại được. Khi đó tương đương với việc hắn không có một chút phòng ngự nào đáng kể. Những lúc như vậy, cho dù là võ giả Tiên Thiên kỳ thì cũng có thể diệt sát được hắn.
Lúc này tính mạng của hắn giao cho An và Tô Kính trông coi.
Hiệu quả của một đao kia cũng rất là kinh diễm. Đây không phải là lần đầu tiên hắn lợi dụng lực lượng của đạo binh, chỉ là trước kia diễn luyện, tuyệt đối không mạnh mẽ được như hiện tại.
Tô Kính có chút tán thưởng nói:
- Lưu Bạch, ngươi là võ giả trong chiến trường, càng phải chiến đấu thì mới có thể phát huy ra được lực chiến đấu của ngươi a.
Vẻ ửng hồng trên mặt Lưu Bạch dần dần biến mất, hắn từ từ nói:
- Ta cũng không nghĩ tới, lúc sinh thời lại có thể dùng một đao giết chết hai mươi kỵ sĩ có chiến hoàn.
Tô Kính quay đầu lại nhìn thoáng qua, năm ngàn đạo binh địa ngục đang ở phía sau chiến xa, cung cấp lực lượng chiến đấu cho ba người. Khi đám đạo binh địa ngục này khi còn sống cũng đều có cảnh giới Trúc Cơ. Tô Kính tỉ mỉ chọn lựa một phen, làm nhóm lực lượng chủ chiến đầu tiên của Lục Đạo thần binh quân, làm sao có thể là tàn thứ phẩm được chứ.
- Cũng không phải hoàn toàn là lực lượng chiến trận. Chiến hoàn của địch nhân đã mất đi rất nhiều biến hóa, ta đả thương Thần quan mạnh nhất của đối phương. Cho nên hiện tại Thần Điện vận chuyển, chỉ theo quán tính, đã không thể do con người thao túng được nữa. Cho nên, chúng ta phải thừa cơ hội này đuổi tận giết tuyệt đối phương.
Thanh âm lạnh như băng của Tô Kính truyền khắp toàn quân.
Một câu nói kia khiến cho sĩ khí của quân đội lần nữa dâng cao.
Rất nhiều tướng lĩnh đều biết đối phương có chiến hoàn, giống như là phù chú có thể tùy thời kích thích trên người mình vậy. Lại có năng lực phụ trợ chiến đấu cường đại. Hơn nữa nếu như kéo dài thời gian lại còn hơn xa phù chú, thậm chí so với rất nhiều mộc phù cũng còn cường hãn hơn.
Thế nhưng nếu như đổi việc khống chế chiến hoàn cho lão binh mà nói, cũng sẽ không đáng sợ như vậy nữa. Mà tân binh, chỉ có thể nghe hiểu lời nói của Tô Kính, Thần quan cường đại nhất của đối phương đã bị chủ công đánh cho bị thương, không có cách nào tham dự vào trong cuộc chiến đấu này nữa.
Như vậy cũng đã đủ rồi, phần lớn các tân binh đều tới từ địa ngục tam đảo và Võ thánh đảo, cho nên cũng biết ý nghĩa của Thần quan như thế nào.
Đại thần quan đã bị thương, nước mưa ở trên bầu trời cũng không thể nào rơi xuống được nữa. Lúc này trong thành là một mảnh khói độc tàn sát bừa bãi, vầng quang mang kích động chiến sĩ và bình dân, cả đám dùng cảm giác để xông tới quân đội của Tô Kính. Mà công kích từ trên bầu trời cũng chưa từng gián đoạn, chỉ bất quá đã từ công kích dày đặc chuyển thành công kích chuẩn xác mà thôi.
Đại thần quan không còn lời nào để nói, thương thế của hắn rất nặng, trừ phi là thần linh giáng xuống Thần Ân. Nếu không đời này của hắn sẽ bị phá hủy. Trên thực tế hắn cũng đã không có cách nào tiếp tục đảm nhiệm chức vị Đại thần quan được nữa. Cho nên lúc này có chết hay không cũng đã không còn quan trọng nữa.