Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1247: Thần chiến (5)




Cũng may, số lượng của những quân tinh nhuệ của hoàng gia này cũng không có quá nhiều.

Tô Kính đoán không sai, trong Thải thạch thành này, kỵ binh tinh nhuệ như vậy cũng chỉ có hai vạn bốn ngàn người. Lần này đã phái ra một phần ba, tên Thống soái quân cận vệ Hoàng Gia kia vốn muốn một lần đánh tan Tô Kính.

Thế nhưng hắn lại không nghĩ tới, bộ đội kỵ binh này lại giống như là đá ngầm ngăn sóng biển vậy. Cho dù thanh thế của sóng biển hung mãnh dị thường thì đá ngầm cũng không có bị phá hủy, ngược lại vẫn còn có thể kiên cường đứng đó chống đỡ.

Không, đá ngầm này vẫn còn đang phản kích a. Bộ đội chiến xa của Tô Kính hội hợp vào một chỗ, tạo thành quy mô chừng hai mươi cỗ chiến xa. Không theo đuổi chiến pháp đại kỳ ngàn người như trước đó nữa.

Địch nhân tác chiến trên quy mô nhỏ, năm trăm người xung kích quả thực quá là hung mãnh. Nếu như chỉ có năm chiếc chiến xa phối hợp với nhau, như vậy một khi Kim Chúc phong bạo tiêu hao hết, rất có thể các chiến xa sẽ bị phá hủy.

Thuật cưỡi ngựa của địch nhân rất là cường đại, cho nên chuyện trực tiếp xông lên chiến xa cũng là vô cùng dễ dàng.

Lục Đạo thần binh quân của Tô Kính viễn chinh, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp phải đối thủ cường hãn như thế. Mà địch nhân này còn không có Thần Thuật sư ủng hộ a. Cho nên lúc này toàn quân đã lập tức thu hồi sự coi khinh với Tà Thần quốc độ.

Mặc dù Phạm Quốc cũng mạnh, thế nhưng dù sao cũng chỉ là vương quốc, mà Hắc Mạn đế quốc này lại là hoàng triều.

Tô Kính cũng đã nghĩ lại, lúc trước ở trên Địa ngục tam đảo, thậm chí là ở trên Võ thánh đảo, đại đa số chiến dịch đều có địa thế quá mức bằng phẳng. Mà một lần điều động binh lực của địch nhân cũng rất nhiều, cho nên hắn mới có thể bắn ra Ngũ Hành đại pháo để giải quyết a.

Hiện tại chiến dịch ở trước mắt cũng chỉ là bình thường, trên địa hình cũng chỉ có thể dung nạp mấy vạn người mà thôi. Dựa vào Ngũ Hành đại pháo đã không giải quyết được vấn đề. Nếu như vẫn muốn một lần xử lý mấy ngàn địch nhân, như vậy rất nhanh sẽ bị phá sản a.

Rất nhanh thương vong đã xuất hiện, bộ binh của Tô Kính xông lên phía trước, vật lộn với kỵ binh của địch nhân nhất định sẽ lỗ. Hai cánh bộ binh cũng va chạm với địch nhân, liên tục đánh ra ba lần kỹ năng chiến trận. Sau khi chống đỡ được ba đợt xung kích, lớp xung kích cuối cùng tới quá nhanh cho nên bộ binh có muốn kích thích phù chú trên người rồi rút lui cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Một vòng kỵ binh xung phong, thần văn ở khôi giáp trên người các kỵ binh biến hóa, đột nhiên tăng tốc, đuổi theo thuẫn bộ binh đang rút lui. Lực xung kích cường đại khiến cho quan quân cầm đầu bỏ mạng tại chỗ. Hắn bị hung hăng đánh bay ra ngoài, khôi giáp nát bét, huyết nhục bắn tứ tung.

Năm mươi thuẫn binh mạnh mẽ cứng rắn ngăn cản cũng đã biến thành thi thể. Lúc này những người còn lại mới rút lui thành công.

Một vòng xung kích này đã khiến cho mười hai kỵ binh chết đi. Một ngàn bộ binh của Tô Kính đã tiêu hao hơn một trăm người. Trong đó có năm mươi người là thuẫn binh cản lại ở phía sau.

Trong mắt kiếm nhị thập và kiếm nhị thập ngũ như phún lửa, kiếm nhị thập ngũ vứt ra một cái khăn gấp. Lập tức hóa thành một đoàn mây đen khổng lồ ở trên không trung, tạm thời che phủ những mũi tên từ bên tường thành của địch nhân bắn tới. Sau đó hắn thu hồi thanh kiếm lớn, lại chém xuống mặt đất.

Đám kỵ binh đang lui về phía sau kia bị hắn mạnh mẽ chém giết hơn hai trăm người, chỉ chạy về được hơn một nửa.

Tô Kính vung lên tay, trầm giọng nói:

- Chuẩn bị, phản kích!

Một kích toàn lực của kiếm nhị thập ngũ cũng không có lưu lại toàn bộ đội đội kỵ binh này. Bởi vì hắn biết thần văn ở trên khải giáp của đối phương có lực lượng cường đại. Nếu như không phải hai người đã kiếm nang mới, hơn nữa còn đã luyện hóa, như vậy chiến quả ngày hôm nay nhất định sẽ hỏng bét.

Đánh quá gian nan, bất quá Tô Kính cũng đã xác định, bản thân trận chiến dịch này không có vấn đề. Hiện tại nhân thủ bên mình đầy đủ, cường giả tụ tập, mà đối phương ở bên trong thành thị này cũng không có quá nhiều người.

Nguyên nhân chủ yếu là cường giả không có đủ mà thôi.

Tám ngàn kỵ binh này, nếu như chỉ có một mình, lại dẫn thêm số lượng binh sĩ tương đương với đối phương thì rất có thể người thua sẽ là hắn. Thế nhưng bên hắn nhiều người, trang bị tốt, còn có đủ cường giả áp trận. Như vậy nhất định công kích của địch nhân sẽ không có kết quả tốt a.

Cuối cùng trong bốn vạn người để cho bộ binh năm ngàn người xuất chiến. Năm ngàn người này, người cầu đầu là một luyện khí sĩ mặc chiến giáp đạo môn, cầm trong tay trường thương. Phía sau hắn là năm ngàn quân trường thường, toàn thân được khải giáp quỷ dị bao phủ.

Những quân binh dùng trường thương này chính là đạo binh địa ngục mà Tô Kính mới luyện chế ra.

Luyện khí sĩ cầm đầu đến từ Tâm Ý Tông, cũng là một trong những người sớm nhất đầu nhập vào Tô Kính. Tay hắn cầm trường thương, nhìn quân địch từ phía xa xung kích tới, trong lòng không khỏi cảm thán không thôi.

Nhìn uy thế của đám kỵ binh kia, nếu như đổi lại là Tâm Ý Tông trước đây, sợ rằng dựa vào tu sĩ Phật Môn cũng sẽ không ngăn cản được a.

Chỉ là hiện giờ... Tám ngàn kỵ binh kia đã trải qua nhiều lần xung kích như vậy, khi bộ binh của Tô Kính phản kích, cộng thêm Kim Chúc phong bạo bao phủ đã bị trừ khử đi gần một nửa. Tổng cộng đã có ba ngàn kỵ binh ra mặt bị mất đi lực chiến đấu, hoặc là trực tiếp chết trận.

Nếu như không phải là ở nơi như Tà Thần quốc độ này. Tỷ lệ thương tổn kia đã sớm khiến cho một chi quân đội mất hết tinh thần rồi. Mà kỵ binh hoàng gia của Hắc Mạn đế quốc này lại vẫn tiếp tục xung kích, giống như là sóng biển vĩnh viễn không muốn nghỉ ngơi vậy.

Nhưng mà, bọn chúng đến đây là chấm dứt rồi.

Tên luyện khí sĩ này nhẹ nhàng vung trường thương lên, đám đạo binh địa ngục ở phía sau cũng vung trường thương lên. Năm ngàn đạo binh, động tác đều nhịp, có một loại cảm giác lực lượng ầm ầm chuyển động không nói nên lời.

Bộ binh ở phía trước đã sớm nhận được mệnh lệnh, sau khi tín hiệu được phát ra, ước chừng có ngàn người tạo thành hai cánh, bắt đầu xung kích.

Hai cánh là kỵ binh của địch nhân đang phòng bị kỵ binh của Tô Kính. Lúc này bộ binh của Tô Kính bỗng nhiên kích thích Thần Hành Phù, xung kích ra hai cánh.