Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1232: Gặp lại ngư nhân (2)




Lúc này chỉ có thể chờ đi tới Tâm Ý Tông, tìm một ít tài liệu, lại lợi dụng lực lượng của Thông Thiên Tháp. Khi đó mới có thể nhanh chóng luyện chế ra một món vũ khí thích hợp với hắn.

Về phần Tử Kim lôi luân, Cơ Vô Song cũng không có bỏ qua, trực tiếp luyện hóa nó vào bên trong hai đạo quang mang, biến thành một bộ đạo y đầy đủ. Mà phù văn hạch tâm vốn có của Tử Kim lôi luân thì lại được chuyển lên trên một đôi giày.

Lúc này Cơ Vô Song mới coi như hài lòng, Thần Quang vỡ vụn mới kia, trừ việc có thể đả thương địch thủ ra cũng còn có thể dùng để luyện khí. Bất quá cũng chỉ có loại trang bị mà hắn đã luyện hóa như Tử Kim lôi luân thì mới có thể tùy tâm biến hóa như vậy.

Y phục vốn có của hắn đã hóa thành tro bụi, theo gió tiêu tán. Cơ Vô Song lập tức khoác lên đạo y màu tím, lại tiếp tục vượt qua Thú Nhân cao nguyên,đi ra biển.

Phi hành ở trên biển, đôi giày ở dưới chân hắn có điện quang lóe lên, so sánh với tốc độ phi hành trước đó còn nhanh hơn rất nhiều. Cơ Vô Song cũng không có tâm tình để thưởng thức cảnh đẹp, đôi mắt không ngừng tìm kiếm khắp nơi. Sau khi tu thành Nguyên Anh, cảm ứng đã trở nên cực kỳ nhạy cảm, hắn muốn tìm hai đầu yêu thú cường đại, sau khi làm thịt, lại luyện chế một chút đồ dùng thuận tay với hắn.

Ban đầu hắn ở trong Tiên Cảnh cũng đã có thể làm ra được loại đồ vật như Nguyệt cung. Chuyện này đã đủ để nói rõ thủ đoạn luyện khí của hắn có thể tin tưởng được. Lúc trước Tô Kính không cần hắn hỗ trợ luyện khí, đó là bởi vì thủ đoạn của Cơ Vô Song có chứa quá nhiều dấu vết của vị diện khác. Nếu như chế tạo ra đồ vật, căn bản sẽ không thích hợp với quân đội, cũng không thích hợp với luyện khí sĩ ở trong thế giới. Những thứ như vậy chỉ có thể để cho chính bản thân Cơ Vô Song sử dụng mà thôi.

Hắn phi hành song song với mặt biển, sau khi bay được hơn hai ngàn trượng bỗng nhiên vọt vào bên trong nước biển, chui xuống phía dưới. Ở phía dưới có một cái rãnh biển, bản thân đạo y của Cơ Vô Song chính là cấp bậc Đạo khí, cho nên cũng không sợ áp lực từ nước biển. Hắn một đường phi xuống phía dưới, trong nháy mắt đãlặn xuống độ sâu hơn ba ngàn trượng, xuống dưới đáy biển.

Vùng này vẫn chưa được tính là biển sâu mà đã có rãnh biển như vậy, cho nên có lẽ địa chất tương đối kỳ lạ và đặc biệt. Cơ Vô Song biết nơi này có cổ quái, hắn đi dọc theo rãnh biển tiến về phía trước, tốc độ độn thuật chậm lại, bắt đầu cẩn thận cảm giác.

Sau khi tiến về phía trước hơn trăm dặm, phía trước bỗng nhiên xuất hiện nguyên khí ba động kịch liệt. Ở trong biển rộng, nếu như không thâm nhập xuống đáy biển sâu, nếu là ở trên mặt biển thì loại nguyên khí ba động này đã bị mặt biển che đậy rồi.

Đạo y của Cơ Vô Song trong nháy mắt đã biến thành màu lam đậm, tan ra làm một thể với hoàn cảnh ở dưới đáy biển.

- Là ai!

Một đạo quang mang quét tới, Cơ Vô Song lắc mình né qua. Hắn biết ẩn núp không được, cho nên lúc này dứt khoát đi về phía trước. Phía trước có một đạo kết giới đã bị hắn trực tiếp phá vỡ, trong kết giới không có nước biển, chỉ thấy một chỗ cung điện nho nhỏ tọa lạc ở phía trước mặt.

Trên quảng trường trước cung điện có một nữ tử đang đối mặt với mấy chục ngư nhân, song phương đang giằng co với nhau.

Cơ Vô Song mừng rỡ, bởi vì người cầm đầu ngư nhân, thực lực nhìn qua không tệ, ước chừng cũng là Kim Đan tứ, ngũ trọng. Bản thân lại ở trong nước cho nên thực lực gần bằng hắn.

- Là ta.

Cơ Vô Song trả lời nàng kia.

Nàng kia thoáng nhìn qua Cơ Vô Song, trong lòng hơi trấn định lại. Là nhân loại chung quy vẫn tốt hơn là ngư nhân.

- Ngươi là ai?

- Tâm Ý Tông, Cơ Vô Song.

Cơ Vô Song nói:

- Đạo hữu là?

- Đại Thánh sơn, Phá Thiên môn, Long Ngạo Nguyệt.

Vẻ mặt của nữ tử này có kiêu ngạo không nói nên lời.

Cơ Vô Song cười nói:

- Ta rất muốn nói ngưỡng mộ đã lâu a.

Cô gái cả giận, nói:

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Cơ Vô Song sửng sốt một chút, nói:

- Ngươi không biết lai lịch của ta, ta cũng không biết Đại Thánh sơn là nơi nào, cho nên ta đành phải không khách khí vậy. Mấy ngư nhân này, ta muốn.

- Ngươi muốn để làm cái gì?

Long Ngạo Nguyệt lạnh lùng hỏi.

- Đương nhiên là dùng để luyện khí rồi. Mới vừa rồi ta đã tổn thất không ít đồ, cho nên hiện tại trên người cũng không có vũ khí thích hợp nữa.

Lời nói của Cơ Vô Song khiến cho nàng Long Ngạo Nguyệt kia hơi buông lỏng một chút, nàng lại nói:

- Chúng ta cùng nhau giết đám ngư nhân này, ngư nhân sẽ thuộc về ngươi, thứ ở trên người bọn họ sẽ thuộc về ta.

- Chuyện này không được a, không bằng công bằng hơn một chút nữa, được chứ?

Long Ngạo Nguyệt nói:

- Làm sao mới có thể coi là công bằng đây?

- Chủ công nhà ta có một biện pháp. Trong cung điện của ngư nhân này, tất cả chiến lợi phẩm, ngươi tới chia ra làm hai phần, ta tới lựa chọn một phần mà ta muốn. Nếu như ngươi đồng ý thì cứ làm như thế, không đồng ý a...

Cơ Vô Song khẽ nheo mắt lại, nhìn nàng kia, nghĩ thầm, dù sao ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, ở loại địa phương như thế này, thần không biết quỷ không hay. Ngay cả thịt ngươi thì cũng sẽ không có người nào biết được chuyện này.

Long Ngạo Nguyệt bỗng nhiên cảm giác được có một loại sát khí vừa nhẹ nhàng chạm vào gáy nàng, khiến cho trong lòng nàng có chút kinh hãi. Người nam nhân gọi là Cơ Vô Song này có thực lực thật là kinh khủng!

- Ta đồng ý với ngươi.

Long Ngạo Nguyệt không còn có chút ngạo khí nào nữa. Cơ Vô Song thu sát khí lại, sát khí tức thì biến mất không còn tung tích, giống như từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện qua vậy.

Hắn nhìn Long Ngạo Nguyệt, lại nói:

- Ngươi lên trước đi.

Long Ngạo Nguyệt giận đến mức muốn hộc máu mũi, nàng và ngư nhân giằng co đã lâu. Đó là bởi vì thực lực của song phương ngang nhau, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng lên trước, nếu như bị làm thịt, như vậy không phải sẽ tiện nghi cho nam nhân gọi là Cơ Vô Song này hay sao?

- Tại sao ta phải lên trước?

- Nếu như phân theo cách của ngươi thì ta lại không hài lòng, ngươi lên trước có thể bảo đảm ta có thể bảo tồn lực lượng, xử lý cả ngươi a.

Cơ Vô Song có chút vô sỉ nói.

Long Ngạo Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta đi, những thứ này, tất cả đều cho ngươi.

- Mời.

Cơ Vô Song làm ra thủ thế mời.