Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1177: Một chiêu sai thua cả bàn (2)




- Hiện tại ta muốn ngươi hiểu rõ cái gì là thẩm phán chân chính.

Ưng Dương sợ hãi biến thành phẫn nộ, sau khi hắn bay lên cầm lông vũ thật lớn, trên bầu trời ngưng tụ mây đen, phía sau hắn có túi màu vàng xanh xuất hiện.

Ưng Dương phóng xuất lực lượng lĩnh vực, kỵ sĩ đoàn kết thành trận tụ tập trên mặt đất lập tức bị đả kích nghiêm trọng. Trong không gian, lông vũ màu vàng bay lượn, những nơi đi qua áo giáp của Quang Minh kỵ sĩ xuất hiện khe hở rất nhỏ.

NGAO!

Ưng Dương phát ra tiếng gầm gừ, nội tâm tất cả Quang Minh kỵ sĩ sinh ra hàn ý, trong nháy mắt bọn họ quên đi tín ngưỡng bản thân.

Oanh!

Túi mở ra, vô số máu đen rơi xuống, những Quang Minh kỵ sĩ bị thương không còn hào quang bao phủ quanh người.

Những kỵ sĩ không bị nhiễm máu đen hoảng sợ tránh né, bởi vì đồng bạn bị nhiễm liền sa đọa. Dù không chết, những sa đọa kỵ sĩ cũng không được Quang Minh thần tha thứ.

Bao vải lao xuống mặt đất, nó lớn hơn trước gấp một trăm lần, hơn ba trăm sa đọa Quang Minh kỵ sĩ biến mất trong túi.

- Tà ác tồn tại ah, dùng linh hồn của ta....

Kỵ sĩ kia không ngừng ngâm xướng, lông vũ Ưng Dương vung vẩy, kỵ đưa tay lên đỡ, trên tay xuất hiện tấm chắn bị lông vũ đánh nát, cánh tay của hắn rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe.

Vừa rồi bị cắn trả làm uy lực kỹ năng của hắn chỉ bằng hai thành lúc đỉnh phong, rốt cuộc không ngăn cản nổi một kích toàn lực của Ưng Dương.

Sau một kích này, bao vải to rơi xuống, dưới chân kỵ sĩ xuất hiện hào quang và cái túi biến mất.

- Thật sự là ngoài ý muốn ah, ngươi tín ngưỡng tà thần tới mức này?

Ưng Dương dùng ngữ khí khinh bỉ nói chuyện:

- Ngay cả Yêu tộc như ta cũng không kính dâng linh hồn, tại sao các nhân loại trong tà thần quốc độ lại như thế?

Lại bị cắt đứt thần thuật, kỵ sĩ đã vô lực đánh trả, hắn đứng đó và hai mắt có máu chảy ra, miệng vết thương trên tay vặn vẹo ý đồ ngăn cản đổ máu nhưng không có hiệu quả.

- Có thể tin tưởng chỉ có chín mình. Ngươi xem, ngươi tín ngưỡng đã làm ngươi yếu ớt như thế.

Ưng Dương lại đả kích kỵ sĩ:

- Buông tha đi, đi theo ta, ta giao phó ngươi tân sinh.

- Vì cái gì, chúng ta đều cảm giác đối phương đáng thương đấy?

Kỵ sĩ mỉa mai.

- Bởi vì chúng ta đều hiểu bản chất của thế giới này.

Thân thể kỵ sĩ đột nhiên chấn động, những lời này đâm sâu vào linh hồn của hắn, hắn có một tia hoài nghi với tâần linh, huyết vũ vẫn còn bay lả tả, một giọt màu đen rơi vào mặt hắn.

Chỉ trong nháy mắt sa đọa phát sinh.

- Tín ngưỡng càng thuần khuyết lại càng dễ dàng bị ô nhiễm. Thật giống như xử nữ dễ bị tổn thương nhất.

Ưng Dương cười lớn, hắn nhào về phía dưới và dùng chân bắt lấy kỵ sĩ bay lên, bay lên giữa không trung và gào to:

- Tô Toàn Nhất phụ trách chỉ huy, ta đi sẽ trở về!

Không có kỵ sĩ, chiến đấu nhất định sẽ lấy bên mình thắng lợi, mà kỵ sĩ này có cảnh giới rất cao, nếu không phải ý đồ dùng thần thuật khống chế chính mình, chính mình căn bản không thể nào đánh thắng nhanh chóng, chỉ sợ binh sĩ hai bên liều sạch cũng khó có thể phân ra cao thấp.

Đáng tiếc một thần thuật sai lầm đã làm cho mình nắm lấy cơ hội bắt lấy kỵ sĩ.

Đánh Phạm quốc còn gian nan hơn tưởng tượng, tác dụng của kỵ sĩ có lẽ rất lớn với thiếu gia.

Ưng Dương nhạy cảm phát giác được, hạch tâm trận chinh chiến này nằm ở biện pháp hóa giải thần thuật cường đại của đối phương, có lẽ bọn họ sẽ biết không ít bí mật từ trên người của kỵ sĩ.

Kỵ sĩ cấp bậc bình thường sắp chết cũng có thể kéo mấy đệm lưng. Bởi vì cơ duyên xảo hợp, chính mình làm hắn sa đọa, rốt cuộc không cách nào trở về Quang Minh thần ôm ấp, gia hỏa như vậy dễ dàng moi tin tức hơn.

Đây là điểm Ưng Dương mạnh hơn Khuyển Thập Lang, nếu như là Khuyển Thập Lang ở chỗ này, hắn không có nghĩ nhiều như thế.

Hắn nghĩ biện pháp làm đối phương sa đọa, sau đó lại bạo cúc đối phương, về phần sau bạo cúc, tác dụng của kỵ sĩ sẽ không bị Khuyển Thập Lang xem xét, dù sao hắn cũng không muốn địch nhân buồn nôn như vậy.

Ưng Dương mang theo kỵ sĩ tù binh tới gặp Đường Hà, song phương đã chạm mặt sau nửa canh giờ. Đường Hà mang theo một vạn tinh nhuệ chạy đi điên cuồng, nhìn thấy Ưng Dương liền ngạc nhiên.

Ưng Dương có thể đánh bại kính tượng kỵ sĩ đoàn làm cho Đường Hà ngạc nhiên không nhỏ, hắn biết rõ thực lực của Ưng Dương, nhưng mà Ưng Dương dẫn đầu năm ngàn người không cùng đẳng cấp với kính tượng kỵ sĩ đoàn, lãnh binh của đối phương không yếu hơn Đường Hà. Nhìn thấy sa đọa kỵ sĩ, Đường Hà mới buông lỏng một hơi, phái người bảo hộ tù binh và mang tới gặp Tô Kính.

Đồng thời hắn vẫn tiến quân nhanh chóng trợ giúp quân đội Ưng Dương. Năm ngàn tiền phong có lẽ phải quấy rối bên ngoài thành Lưu Bạch, không nghĩ tới Ưng Dương cường ngạnh tập kích hai ngàn kính tượng kỵ sĩ đoàn, không chừng trong thành Lưu Bạch đã phái đại quân vây quét tiên phong doanh. Không có Ưng Dương ở đó, đối phương chỉ cần phái hơn hai vạn người là có thể đánh chết hơn phân nửa tiên phong doanh.

Chiến tranh sẽ có thương vong, nếu năm ngàn người bị thành Bạch Dương đánh chết, lại mang trang bị đi nghiên cứu sẽ tương đối bất lợi với minh quân.

Mặc dù nói không có khả năng phục chế những trang bị này, có thể thông qua thuộc tính của trang bị nghiên cứu ra vũ khí khắc chế thì đối phương vẫn có thể làm được.

Cho dù chỉ hơi khắc chế một chút thuộc tính cũng suy yếu quân đội bản thân, đây là điểm hắn không chịu được.

Quân đội Đông Tần đế quốc gần đây tác chiến yêu cầu phải thắng lợi. Yêu cầu quân đội bản thân là khống chế chiến trường, mà không phải hao tổn trước đại chiến.

Nếu như không thể khống chế chiến trường, không thể cam đoan trang bị cơ mật của bản thân bị phá giải, đồng thời cũng không thể thu hoạch trang bị của đối phương nghiên cứu. Trang bị của Đông Tần đế quốc cũng có thuộc tính tự hủy, nếu địch nhân bạo lực phá giải là không thể nào. Ở phương diện này, Đông Tần đế quốc quen việc dễ làm, thích phá giải trang bị của địch nhân nhất.

Lúc này nhất định phải nắm lấy hai ngàn kính tượng kỵ sĩ, nhiều áo giáp kỵ sĩ như thế, nghiên cứu một chút là có thể tiến sâu vào phá giải trang bị của chiến sĩ Quang Minh thần hệ.

Đường Hà dốc sức liều mạng chạy đi, thời điểm đi tới chiến trường, chiến sĩ minh quân đã lui về sau thành lũy. Thành Lưu Bạch đã phái viện quân tới giúp, đó là một chi bộ binh hai vạn người.