Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1170: Trận chiến đầu tiên (2)




Bọn họ khác với Thú Nhân đế quốc, bọn họ dự trữ lương thực phong phú, thủ đoạn vây khốn không có ý nghĩa với bọn họ.

Đường Hà và Mộ Ngân Mâu cũng không nóng nảy, bọn họ trú đóng ở hai thành thị cách nhau hơn trăm dặm, bọn họ đều tu hành, luyện binh, chỉ chờ ngày xuất kích, vốn phải chờ đợi ba năm, hiện tại chỉ dùng một năm rưỡi đã có thể bắt đầu nên còn có chút kỳ quái.

Tô Kính gọi tỷ đệ Thiết thị trở về hoàng thành, lại cho Tố Nhân Long thống quân vây khốn, có hai cường giả tọa trấn, hắn đi vào Băng Tuyết vương thành, năm người tụ tập cùng một chỗ và bắt đầu nghiên cứu kế hoạch tiến công.

Trong thời gian một năm rưỡi này, Tô Kính hoàn thành tất cả công tác thay trang bị, quân hạch tâm không có vấn đề, huấn luyện tân binh cũng đã hoàn thành, trang bị đã xác lập tiêu chuẩn, muốn đạt được trang bị cao cấp, trừ thực lực bản thân tăng lên ra, tích góp quân công cũng có thể.

Những thứ này đều không khó, chỉ cần ra sức giết địch thì có thu hoạch.

Sau đó chính là chuẩn bị vật tư, đầu tiên là lương thực, lương thực vận chuyển từ địa ngục tam đảo và Võ Thánh đảo tới đã chồng chất như núi, trải qua nhà xưởng gia công và chứa đựng trong các rương thứ nguyên lớn nhỏ. Những đồ ăn này trải qua gia công, dùng ống trúc chuyên môn, chỉ cần đổ nước vào là có thể ăn, hơn nữa còn ăn nóng.

Chiến xa kiểu mới cũng được tạo ra chuyên môn vận chuyển vật tư, không thể lơ lửng, có thể đi nước. Đại lượng áo giáp trang bị có thể thông qua loại chiến xa vận chuyển này đưa đi, một chiếc chiến xa, có thể chứa nạp trang bị hai trăm người.

Tô Kính thành lập bộ hậu cần chuyên môn, vận chuyển những vật này không thể dùng truyền tống trận, hai tòa Thông Thiên tháp không có quy tắc truyền tống thì hoàng đế đều không có biện pháp thừa nhận.

Trong hai tòa thành thị đã tụ tập sáu mươi vạn quân đội, sau khi phái binh đóng giữ, quân đội đóng quân cũng tấn công. Một trăm hai mươi vạn người là chia nhau tiến công, cùng đả kích các quốc gia khác nhau. Đây là kế sách Tô Kính thương lượng với mọi người.

Mở địa đồ quan sát bảy quốc gia chung quanh cao nguyên, bọn họ có thể nhìn thấy sa bàn và tình cảnh trong đó.

Ba cường quốc hơi lớn, bốn vương quốc nhỏ hơn. Đường giao tình báo hắn thu thập được, hắn bày ra và mọi người lắng nghe, mặc dù đã hiểu đa số nhưng vẫn có rất nhiều chi tiết cần Đường Hà nói.

- Ta cảm thấy nên tiến công vào Phạm quốc.

Đường Hà chỉ vào bản đồ, đó là lãnh thổ một quốc gia.

- Vì cái gì? Đánh quốc gia này đường xa ah.

Mộ Ngân Mâu hỏi.

- Bởi vì bản thân Phạm quốc là nước phụ thuộc vào Quang Minh vương triều, cách nhau xa xôi, lại là một thuộc địa. Mà Quang Minh vương triều là đại quốc tương đối mạnh trong Tà Thần quốc độ, minh quân chúng ta dựa vào lực lượng không thể đánh hạ, cần tương lai liên hợp quân đội khác mới được. Trước đánh Phạm quốc, chúng ta có thể thu hoạch rất nhiều tình báo, mà đường xa xôi, Quang Minh đế quốc sẽ không thể cung cấp trợ giúp hữu hiệu. Nếu như chỉ truyền tống cường giả tới...

- Ta phụ trách giết hắn.

Mộ Ngân Mâu cười to, tiên binh ngọc phù của nàng có uy lực lớn hơn lúc trước. Hơn nữa thời gian phóng thích chỉ còn một tháng.

- Ân, nói tiếp.

Tô Kính nói với Đường Hà.

- Phạm quốc là nước phụ thuộc vào Quang Minh vương triều, quốc gia chung quanh không quá hữu hảo với nó, cho dù tiêu diệt quốc gia này cũng không ai trợ giúp. Đánh hạ Phạm quốc áp lực tương đối nhỏ. Hơn nữa hướng nam của Phạm quốc chính là sơn mạch kéo dài, không cách nào đi thông mặt biển, quốc gia này là lục địa thuần túy, chúng ta sẽ không tiếp xúc với lực lượng đế quốc khác, càng có lợi độc chiếm.

- Nguyên nhân trọng yếu nhất là cái gì?

- Ttrọng yếu nhất là Phạm quốc sản vật phong phú, thổ địa phì nhiêu, nơi này tiếp tế dễ dàng.

Đường Hà nói chuyện lạnh như băng, hắn nói chính là ác mộng của địch nhân. Tiếp tế tại chỗ, dân bản xứ nói cái gì cũng sống không nổi. Trăm vạn đại quân tiêu hao không đùa giỡn đâu.

Tô Kính hiểu đây là chuyện gia tăng sĩ khí.

Quân đội đóng ở cao nguyên một năm rưỡi, mọi người sống vất vả, cho dù có trang bị cũng không thể cải biến hoàn cảnh. Cho nên chiến dịch đầu tiên phải tiến hành tại Phạm quốc.

Loại tư duy này vô cùng tàn bạo và lãnh huyết ah!

- Tốt, đầu tiên phải tấn công Phạm quốc.

Tô Kính vẫn đáp ứng, Đường Hà suy tính đã phi thường phong phú. Tô Kính cũng phân tích qua quốc gia khác, chỉ nói tấn công, có khả năng những quốc gia này cũng tìm được viện quân. Chỉ có Phạm quốc là tương đối cô lập.

Mãnh thú tiến công động vật ăn cỏ cũng chọn nhỏ yếu ra tay. Đây là quy luật tự nhiên.

- Tiếp tục thu thập tình báo, chúng ta trong vòng nửa tháng sẽ tới đây.

Tô Kính phóng đại địa đồ chỉ vào một tòa thành thị biên giới của Phạm quốc.

Đường Hà gật đầu đáp ứng, nói tình báo của quốc gia tiếp theo.

Đường Hà nói xong, những người khác lại báo cáo với Tô Kính kết quả luyện binh một năm qua, không rõ chi tiết sẽ nói rõ ràng, Tô Kính lúc này mới phân phối nhiệm vụ.

Muốn tiến công Phạm quốc, trên thực tế cần trải qua lãnh thổ hai quốc gia, chỉ có điều là một bộ phận và gần sát cao nguyên, nơi đó không có bóng người. Trên đường đi sẽ không gặp ngăn cản, trên quốc thổ hai nước này không chỉ có không có thành thị, ngay cả thôn trang cũng không có.

Bố trí binh lực của đối phương, Đường Hà cũng đã tìm hiểu rõ ràng, hắn nói với Tô Kính muốn Ưng Dương làm tiên phong với năm ngàn quân, trên đường đi nghiệm chứng tình báo, hắn sẽ thông binh theo sau, hai mươi vạn người sẽ dùng thế sét đánh không kịp bưng tay đánh hạ thành thị nhân loại đó.

Tô Kính cũng đáp ứng,, hiện tại bên cạnh hắn có thể dùng không ít nươời, Ưng Dương là đại yêu thống lĩnh năm ngàn người vẫn có thể, cũng nên đi ra ngoài làm chút việc, miễn ở bên cạnh mình không thể chiến đấu sẽ nín hỏng.

Khuyển Thập Lang cũng muốn đi nhưng bị Tô Kính ngăn cản, hắn bảo Khuyển Thập Lang đi theo trung quân Đường Hà, không cho hắn đi điên cùng Ưng Dương. Bản thân Tô Kính cũng dẫn mười hai vạn người đi yểm hộ đại quân Đường Hà, quân đội tiếp sau là Mộ Ngân Mâu thống soái, Vô Ưu công chúa và Tô Mộ, tạm thời giữ vững Băng Tuyết vương thành, trên thực tế là sợ hoàng thành thú nhân nổi lên ngoài ý muốn.

Còn nữa, nơi này còn có rất nhiều chiến hạm phù không đỗ lại, cần cho Vô Ưu công chúa và Tô Mộ chỉ huy, hoặc là trợ giúp tiến công Phạm quốc, hoặc là phòng bị các quốc gia nhân loại tấn công thành thị trên cao nguyên.