Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1: Vào kinh (1)




Mưa to xối xả, mưa to như hạt đậu giã vào đường lát đá bắn tung tóe thành hơi nước cao nửa thước che lấp mặt đường.

Dưới chiếc dù giấy màu vàng sẫm là nam nhân trung niên cao lớn nắm tay cô bé bước đi vội.

Bạch Ngọc kinh, Kỳ Bàn nhai.

Đây là nơi người nghèo nhất sống trong tòa thành vĩ đại nhất thiên hạ. Ngày thường lừa ngựa ồn ào náo động, chợ tràn ngập mùi hôi đã sớm đóng cửa vì cơn mưa to. Đường cái vắng tanh, hai bên cửa hàng sập cửa sổ ngừng kinh doanh.

Nam nhân trung niên cao to, ngực rộng lưng dày, mặc giáp da màu xám sậm, ngực có dấu ấn màu đỏ biên quân Đông Tần đế quốc trông như vết thương, đó là màu sắc rực rỡ duy nhất trên người gã.

Nam nhân trung niên dắt cô bé khoảng bảy, tám tuổi cũng mặc giáp da tinh xảo nhưng không có huy chương quân đội. Cô bé một tay được nam nhân trung niên nắm, tay kia cầm một chong chóng tre. Mưa như trút nước, gió cuốn hạt mưa nhưng không thể đến gần không gian ba thước dưới dù giấy.

Quanh người nam nhân trung niên cao lớn có bình chướng vô hình ngăn cách giọt mưa.

Tiên thiên võ giả! Quân đội cơ sở của Đông Tần đế quốc. Chân khí phát ra ngoài ba thước, dạo bước trong mưa to, dù ở trong quân đội Đông Tần đế quốc cũng không có nhiều cường giả như vậy. Nếu Đạo Môn không trong thời đại hưng thịnh thì nam nhân này sẽ là ra tướng vào quân.

Nam nhân khí vũ hiên ngang dắt một cô bé, tay kia vịn trường kiếm treo bên hông, dù giấy lơ lửng trên đỉnh đầu toát ra khí đao binh.

Trường kiếm ba thước bảy tấc, Đông Tần đế quốc không cấm dùng binh khí nhưng không có chức vụ thì chỉ có thể đeo bội đao. Kiếm là lễ khí của Đạo Môn, là vật miếu đường, bình dân sử dụng sẽ bị giết cả nhà.

Trong Ngọc Kinh thành có công hầu khắp nơi, nam nhân trung niên chỉ là một quan quân bình thường không có bối cảnh Đạo Môn, ba thước thanh phong, có thể chém bao nhiêu đầu người?

Cô bé trốn sau lưng nam nhân cao lớn lộ đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn phía cuối phố. Đầu kia phố dài có một chiếc xe ngựa màu đen lao nhanh đến trong màn mưa tầm tã, xe lăn bánh như tiếng sấm sét.

Xe ngựa đen rộng hai trượng bốn, tám con tuấn mã màu đen kéo đằng trước. Khóe mắt nam nhân trung niên co giật, loại tuấn mã này có lẽ máu lai với yêu thú, ở biên quan bắc vực đưa một con ra khiến người giành giật đổ máu đầu, nhưng trong Ngọc Kinh thành loại ngựa này chỉ dùng để kéo xe?

Tám con tuấn mã màu đen, móng mọc dúm lông trắng tinh có tên là Ô Vân Cái Tuyết. Kỳ lạ là giữa trán tuấn mã có dúm lông xanh tự nhiên hình thành dấu áng mây.

Đây là vật của Đạo Cung, trong thiên hạ không người nào dám đụng vào.

Nguyên xe ngựa to lớn không dính một giọt mưa, khi mưa to rơi xuống cách nóc xe ba thước đã bị chấn nát bắn tung thành cái dù xanh nhạt, hơi nước cuồn cuộn. Sáu bánh xe kích cỡ khác nhau lơ lửng cách mặt đất nửa tấc lăn tới trước.

Điều này hoàn toàn là dư thừa, nam nhân trung niên cao lớn lòng chùng xuống.

Xe ngựa thuộc về Đạo Cung, người ở trên xe đang thị uy với nam nhân trung niên, cảm giác nguy hiểm của gã không sai, xe ngựa này nhằm vào gã!

Đông Tần đế quốc là đế quốc được sáng tạo từ Đạo Môn, cuộc chiến dựng nước được gọi là cuộc chiến bách gia. Đạo Môn dùng sức mạnh của mình đẩy ngã thế lực chư tử bách gia trong thiên hạ. Chư tử bách gia hoặc bị diệt môn hoặc là hàng phục. Cùng với Đông Tần đế quốc nổi lên trong Thần Châu đại lục, cảnh bách gia thịnh vượng không còn nữa.

Chỉ còn lại Đạo Môn ngạo thị thiên hạ.

Mười hai lưu phái Đạo Môn từ lúc dựng nước sáng lập ra mười hai Đạo Cung, trở thành lực lượng mạnh nhất trên thế giới này phụ tá hoàng thất Đông Tần đế quốc thành tựu vĩ nghiệp xưa nay chưa từng có.

Người của Đạo Cung muốn làm khó gã sao?

Tuy dọc đường đi gặp nhiều rắc rối nhưng nam nhân trung niên chưa từng đụng độ đạo sĩ. Nam nhân cao lớn lòng lạnh băng, lần này gã vào kinh là Tiêu Dao Hầu nổi tiếng lừng lẫy trong đế quốc tự mình ra điều lệnh chiêu gã từ biên quan bắc vực vào Tiêu Dao Hầu phủ, làm chỉ điểm võ kỹ cho thế tử Tiêu Dao Hầu.

Tiêu Dao Hầu từ Nam Cương về kinh chưa đến một tháng đã lên chức Đại Tư Mã, tương đương với Binh Bộ Thượng Thư thêm Hữu thừa tướng nắm quyền Nho môn đương thời, quyền khuynh thiên hạ.

Người như vậy tất nhiên có kẻ thù chính trị, lúc nam nhân trung niên nhận được điều lệnh đã biết đây không phải chuyện tốt. Trong Ngọc Kinh thành thế lực nào ma sát với nhau cũng đủ khiến người kẹp ở giữa như gã tan xương nát thịt.

Trở thành người của Tiêu Dao Hầu tức là bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Nam nhân trung niên thà rằng chém giết cùng kẻ thù ở Hoang nguyên chứ không muốn qua thời gian trong Ngọc Kinh thành. Nhưng gã có thể không đến sao? Đại Tư Mã tự mình viết điều lệnh, nếu nam nhân trung niên không tuân theo tức là phản nước.

Tiêu Dao Hầu là nhất đẳng Hầu Tước, Đại Tư Mã, thống soái tam quân. Gã có thể bỏ qua những nhưng Tiêu Dao Hầu còn là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ, Kim Đan lục trọng.

Làm trái ý của Kim Đan kỳ luyện khí sĩ thì dù nam nhân trung niên chạy ra Đông Tần đế quốc cũng sẽ bị đối phương tìm đến. Nếu như gã chỉ có một mình cũng không sao, cố tình còn mang theo nữ nhi chưa được mười tuổi.

Nam nhân trung niên cao lớn nhẹ siết chặt bàn tay nhỏ của nữ nhi.

Cô bé hỏi nhỏ:

- Phụ thân lại sắp giết người?

Nam nhân cao lớn nghiêm nghị nói:

- Không cần, nơi này là Ngọc Kinh thành, dưới chân thiên tử. Phụ thân của ngươi là giáo tập của Tiêu Dao Hầu phủ, sao có thể đánh sống đánh chết với người khác.

Nam nhân trung niên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có lúc cáo mượn oai hùm, mượn tên Tiêu Dao Hầu hy vọng đối phương biết khó mà lui.

Cô bé xoe tròn mắt lùi lại nửa bước, rút tay ra khỏi lòng bàn tay phụ thân.

Nam nhân cao lớn dặn dò:

- Đừng rời khỏi phạm vi cây dù.

Nam nhân cao lớn không chỉ nói cho có, nếu đối phương thật sự không buông tha thì gã sẽ không ngồi chờ chết. Dù đối phương là người của Đạo Cung thì gã không tin Tiêu Dao Hầu mặc cho đối thủ ngang nhiên nhổ bỏ vây cánh của mình. Dù gã có muốn thừa nhận hay không thì từ giây phút nhận điều lệnh gã đã là người của Tiêu Dao Hầu.

Xe ngựa như mũi tên công thành mở ra con đường trong mưa to, thắng gấp trước mặt nam nhân cao lớn phát ra tiếng nổ ầm vang như đánh vào ngọn núi vô hình. Tám con ngựa tuấn khí huyết cuồn cuộn hí vang, bốn vó dồn dập giẫm xuống đất, bọt nước tung tóe.