Hồng Lâu Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 89: Chương 89





Trải qua nhiều chuyện như vậy, Vương Sóc đã học được cách bình tĩnh.Đèn đuốc trong thư phòng nhỏ của Vương Sóc sáng trưng, bóng người in lên cửa sổ, Vương Sóc và Đồ Cảnh ngồi đối diện nhau, ở bên ngoài nhìn vô giống như thuộc hạ đang bẩm báo sự tình với chủ tử."Đa tạ ý tốt của ngài." Vương Sóc cười nói.“Ngươi có biết chuyện Tây Man đến kinh hòa thân không?"Biết."Một chữ ‘biết’ đơn giản thôi, đã tiết lộ rất nhiều tin tức, ví dụ như Vương Sóc có thế lực ở Tây Bắc, nếu không sẽ không thể nhận được tin tức nhanh như vậy.

Hoặc là nhận được tin tức gây sốc như thế mà nàng vẫn ung dung bình thản, chứng tỏ Vương Sóc đã có phương án dự trù.

Hay Vương Sóc dù rơi vào hoàn cảnh nan giải như vậy cũng không muốn gả cho hắn, chứng tỏ nàng đã có người tốt hơn, hoặc là...Trong đầu Đồ Cảnh trong rối loạn, hiện lên ngàn vạn suy nghĩ.Mọi chuyện xem như dừng lại ở đây, thiện ý của cả hai đều đã biểu đạt rõ ràng, Đồ Cảnh nhếch khóe miệng cười, chuẩn bị đứng dậy muốn rời đi.Đi tới cửa, Đồ Cảnh quay đầu lại, cười nói: "Thật vất vả mới tới một chuyến, nếu không hỏi rõ ràng, sợ rằng đêm nay ta sẽ không ngủ được.


"“Tại sao ngươi không muốn kết hôn với ta, ngươi có sự lựa chọn khác tốt hơn ta sao? Hay là ngươi muốn gả cho Tiết Hồng?” Đồ Cảnh không khách khí hỏi."Chuyện này liên quan gì đến Tiết Hồng chứ?" Vương Sóc kinh ngạc, sau đó lập tức phản ứng lại, lắc đầu cười khổ: "Ta và Tiết Hồng chỉ là những người cùng chí hướng mà kết giao, không có ý đồ tình cảm, hắn là đối tác làm ăn của ta, nếu xét về quan hệ cá nhân, ngài có thể xem hắn là bằng hữu của ta, ngài suy nghĩ nhiều rồi.”“Hôm nay ở ngoại ô phía đông..." Đồ Cảnh biết rất rõ hành động của Vương Sóc."Mục đích của ngài và hắn giống nhau một nửa, đó là đến nói cho ta biết chuyện đoàn sứ giả của Tây Man." Vương Sóc thản nhiên nói: "Ta là loại người gì, ngài hẳn đã biết, ta và ngài một mình chạy trốn mấy ngày trời, không có chuyện gì thất lễ xảy ra, ta đối với ngài cũng không có tình cảm nam nữ.

Ta khâm phục tài hoa của ngài, hâm mộ sự quyết đoán của ngài, nếu ngài nghĩ ta như thế, vậy ta sẽ đau lòng lắm đấy.”“Không phải..." Đồ Cảnh lắc đầu, đây không phải là điều hắn muốn nói, kiên trì hỏi: "Vì sao ngươi không muốn gả cho ta?""Không phải ta không muốn gả cho ngài, mà là ta không muốn lập gia đình." Vương Sóc áy náy nói: "Ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói.” Đây là một câu chuyện rất dài, trong đêm khuya, Vương Sóc đột nhiên muốn tâm sự, nếu người trước mặt này không thể trở thành chồng nàng, vậy thì hãy trở thành bằng hữu của nàng đi."Yêu cầu của ta đối với trượng phu rất đơn giản, một là chung thủy, ngoại trừ ta ra thì không nạp thê thiếp, đương nhiên nếu là quan hệ với những người yêu cũ, nếu xử lý sạch sẽ, chấm dứt hoàn toàn thì ta cũng không có ý kiến.

Thứ hai là khoan dung, ta không muốn nhốt mình trong hậu viện, làm một con chim hoàng yến chờ đợi được cho ăn.

Đơn giản như vậy thôi, tại sao, biểu cảm trên mặt ngài là sao vậy, ngài cảm thấy rất kỳ lạ sao?” Vương Sóc cười nói: "Ta sẽ luôn tận tâm tận lực với trượng phu của ta, sinh tử có nhau, ta cũng sẽ một mực bao dung trượng phu của mình, cố gắng phụ trợ, chẳng lẽ ta không đáng đối đãi như vậy sao?”“Đáng chứ, tất nhiên là đáng." Đồ Cảnh nói.“Chỉ là, chuyện của ta ngài cũng biết rồi đấy, ta từ khi còn bé ta đã chịu nhiều ảnh hưởng của lão thái thái mà lớn lên, trong đầu đều là những chuyện tình cảm ghen tuông vặt vãnh của nữ nhân.


Về sau may mắn được sư phụ dạy dỗ, kết cấu lão nhân gia nàng quá mức hoằng đại, ta chợt cao lên, hồ đồ qua một thời gian.

Sau đó chính là biến cố của Dũng vương phủ.

Cha mẹ ta là cặp vợ chồng ân ái nhất mà ta biết, mặc dù vậy đại nạn trước mắt cũng mỗi người một nơi, ngài bảo tôi làm sao có kỳ vọng về hôn nhân.” Vương Sóc lẳng lặng nói rõ suy nghĩ của bản thân.Đồ Cảnh thở dài một tiếng: "Ngươi mạnh mẽ hơn ta tưởng." Vương Sóc suy nghĩ quá rõ ràng, so sánh với mình, Đồ Cảnh liền cảm thấy mình còn nông cạn rất nhiều.


Hôm nay đến hỏi thăm cầu hôn, tất nhiên là trong lòng hắn cũng có khát vọng, muốn báo ân, nhưng hắn cũng chỉ là muốn mượn thế Vương Sóc, chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống sau khi kết hôn.

Đồ Cảnh chế giễu mình, uổng công hắn luôn thầm thề trong lòng, rằng sẽ không để cho hài tử của mình trải qua cuộc sống của mình khi còn nhỏ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cưới một nữ nhân tư tưởng bất hòa làm thê tử, con cái của hắn, ngày sau cũng giống như hắn khi còn nhỏ vậy."Ngài và cũng coi như có duyên, ngài tài hoa lỗi lạc, lại có khoan dung độ lượng.

Có bản lĩnh vững vàng, lại có năng lực an ủi lòng người, ta rất kính nể ngài, nhưng không thể không nhắc nhở ngài, tâm tư của ngài nhiều người có lẽ đã sớm phát hiện rồi.” Vương Sóc dường như không để ý, trong nháy mắt sống lưng Đồ Cảnh liền căng thẳng khi nghe thấy bốn chữ ‘an ủi lòng người’."Ngươi biết sao?" Đồ Cảnh vừa kinh ngạc vừa sốt ruột."Đúng vậy, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc thường u mê, ta biết, mẹ ta biết, còn những người khác có biết hay không thì ta không biết." Vương Sóc vốn nghĩ chuyện một tiểu nữ tử như nàng có thể nhìn ra như thế, những lão hồ ly hoành hành trong quan trường mấy chục năm kia không thể không nhìn ra.Đồ Cảnh suy nghĩ về hành động của mình, không phát hiện ra sơ hở gì, không biết Vương Sóc phát hiện từ lúc nào? Hắn kìm lòng không được hỏi nàng.Vương Sóc cũng không giấu diếm, nàng cho rằng cơ hội lên ngôi của Đồ Cảnh vẫn là rất lớn, các hoàng tử không nhận được sự quan tâm của bệ hạ, lâu như vậy còn chưa được phong vương, hơn nữa quyền phát ngôn về chuyện của hoàng thất cơ bản đều tập trung ở Dũng vương phủ, nàng cũng không sợ nói sai cái gì.Vương Sóc tỉ mỉ nói cho hắn biết, từ lúc gặp hỏa hoạn trên đường, nàng đã bắt đầu hoài nghi khi ngửi thấy mùi hoa mai nhàn nhạt xung quanh, đến lúc ở Quảng Đông nhìn thấy hắn nàng càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, cộng với việc hắn đuổi giết giữa đường đến kinh thành, cuối cùng khi hắn trợ giúp Đồ Cẩn kế vị, nàng đã xác định suy nghĩ của nàng là hoàn toàn đúng."Chỉ bằng những điều đó thôi sao?" Đồ Cảnh kinh ngạc lên tiếng, cái này cũng quá tùy ý rồi, ngộ nhỡ đoán sai thì sao chứ?"Từng này vẫn là không đủ sao? Mạnh dạn suy đoán, cẩn thận chứng minh, vậy là ta đoán đúng rồi, phải không?” Vương Sóc thầm nghĩ, loại trừ những lựa chọn không có khả năng kia, cuối cùng còn lại chính là đáp án.Đồ Cảnh đỡ trán, nở nụ cười, thật sự! Đó chỉ là phán đoán, hay là nói đúng hơn là những “giả thiết” dựa trên những chuyện nhỏ nhặt không hề liên quan.

May thay, sau khi Đồ Cảnh cẩn thận giật dây Đồ Cẩn ở Dũng Vương phủ, hắn vì căng thẳng đến đêm không ngủ được, đã mấy lần loại bỏ bớt thuộc hạ để tránh kẻ phản bội, suy xét lại trăm lần hành động của mình, sợ lộ ra sơ hở, nhưng cuối cùng...!không ngờ..."Nếu là như vậy, thì ta yên tâm rồi." Đồ Cảnh cười nói, đại thần trong triều tuyệt đối sẽ không đoán được."Nguyên nhân của việc này, là do ngài cũng quá coi thường người trong thiên hạ." Vương Sóc nhắc nhở."Ngươi không hiểu đâu." Người trong thiên hạ, nhất là nam nhân trên triều đình đều có lối tư duy cố định, bọn họ không thể suy xét đến những điều nhỏ nhặt đó, đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa nam nữ, mà trên đời này có lẽ không có nữ nhân nào tinh thông triều chính như Vương Sóc, giỏi phân tích thế cục."Ta không hiểu." Vương Sóc nhún vai: "Chỉ cần ngài hiểu là được, được rồi, đêm cũng đã khuya, ngài mau trở về đi.”“Ta đột nhiên cảm thấy càng nên kết hôn với ngươi." Đồ Cảnh cười nói."Ngài đừng nhìn ta cao thượng mà lầm tưởng, ta cũng chỉ là tiểu nữ nhân, khát vọng tình cảm nam nữ thuần túy, nếu có một ngày trượng phu của ta phụ bạc ta, ta sẽ ầm ĩ một trận long trời lở đất." Nhưng nàng không phải người chỉ có thể gây náo loạn ở hậu viện, những nữ nhân khác khi tức giận cũng chỉ có thể tự trách thân phận nữ nhân của mình, còn nàng sẽ có thể gi.ết ch.ết trượng phu để lấy lại cuộc sống độc thân của mình.Đồ Cảnh cười nhạt một tiếng, không đáp lời này, chỉ hỏi: "Chuyện Tây Man hòa thân, ngươi tính như thế nào?”“Ta không phải là ứng cử viên duy nhất, ta có thời cơ triển khai kế hoạch của riêng mình; nếu không thành công, ta sẽ xuất gia làm nữ quan, cũng không thể vì tránh né người Tây Man, mà đánh đổi cả đời mình."Vương Sóc không thèm để ý nói, ông trời sẽ không tuyệt đường người, không phải sao?"Bảo trọng." Nhìn Vương Sóc có chủ ý của nàng, Đồ Cảnh cũng không nói nhảm nữa, cúi đầu, mở cửa đi ra ngoài, giống như mỗi một hạ nhân khiêm nhường trong phủ.


Tố Trinh đi bên cạnh, đưa hắn ra ngoài.Con người quả nhiên là động vật sống thành đàn, sau khi nói chuyện, Vương Sóc cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều, thoải mái đến mức ngủ một giấc, hôm sau thức dậy đi thỉnh an Phúc Tuệ công chúa, nàng đem chuyện Tây Man cố ý vào kinh hòa thân nói cho mẫu thân.“Triều đình trên dưới còn chưa có tin tức gì sao?” Phúc Tuệ công chúa kinh ngạc nói."Chờ đến lúc mọi người ai cũng biết, sự tình sẽ không thể xoay chuyển được nữa." Trên thực tế, một sự kiện trọng đại, chỉ một số ít người biết đến, cũng chỉ có một số ít người biết đến đó đưa ra quyết định, cuối cùng người chịu ảnh hưởng lại chính là đại đa số mọi người."Vậy ta phải làm gì? Quyết định hôn sự ngay bây giờ thôi! Danh sách ta đưa chocon, con thấy thế nào, có chọn ra người nào vừa ý không?" Phúc Tuệ công chúa vội vàng nói, nếu gả đi Tây Man, có thể cả đời họ sẽ không thể gặp lại nhau nữa.“Nương, nương!” Vương Sóc gọi Phúc Tuệ công chúa đang sợ hãi, nói: "Con sẽ không đi hòa thân! Nương có thể yên tâm!”Phúc Tuệ công chúa run rẩy, rót một chén trà lớn, mới bình tĩnh lại nói: "Con định làm thế nào?”“Trước mắt biết chuyện này cũng chỉ có bệ hạ, ngoại tổ phụ và con, chúng ta không thể làm loạn, nếu không để bệ hạ biết chúng ta còn nhận được tin tức ở biên cương sớm hơn bệ hạ, thì không phải sẽ gây họa cho ngoại tổ phụ cùng Vương gia sao? Bệ hạ mấy năm gần đây ngày càng đa nghi, chúng ta nên cẩn thận mới đúng." Bệ hạ không phải là trúng ma chú gì, đế vương càng già càng hay đa nghi, bệ hạ bây giờ không còn phong thái bất cần của thời trẻ nữa."Con nói là, hiện tại chúng ta không thể manh động, vậy con có biết không? Lúc trước ta đã nói là sớm định hôn ước, để tránh đêm dài lắm mộng, con xem con đi, con xem lại mình đi..." Phúc Tuệ công chúa nhịn không được trách móc Vương Sóc."Nương yên tâm, đến lúc đó trốn không thoát, cùng lắm thì con sẽ làm nữ quan, chờ sứ đoàn đi rồi, con sẽ tiếp tục thành thân.

Nương cũng đừng lo lắng nữa, trong lòng con biết rõ!" Vương Sóc liên tục an ủi, xấu nhất là như vậy.Phúc Tuệ công chúa không còn cách nào, hôn sự của Vương Sóc là do chính bà làm chủ.Suy tính hiện tại của Vương Sóc không phải gả đi càng sớm càng tốt, nàng đang theo dõi chặt chẽ các thế lực lớn trong kinh thành, chuyện đoàn sứ giả của Tây Man, hoàn toàn có thể thăm dò ra được các thế lực ở Tây Bắc.

Ví dụ như Thanh Hà quận chúa chắc chắn nắm trong tay nội ứng của quân đội năm đó Thành vương để lại, Dũng Vương gia dày dặn kinh nghiệm, Đồ Cảnh cũng không thể khinh thường, Thông Chính Ty tai mắt lại càng nhanh nhạy.Đợi đến khi đoàn sứ giả Tây Man đến biên giới, đưa quốc thư, Tứ hoàng tử liền nhịn không được đến Vương gia diễu võ dương oai."Cao Mẫn huyện chủ tấm lòng chất phác, ta thành tâm cầu thân, mong Phúc Tuệ tỷ tỷ thành toàn." Tứ hoàng tử tự mình đến cửa, khúc đầu nói ra một đống lời hay ý đẹp, khéo léo nói bóng gió, thế nhưng Phúc Tuệ công chúa không tiếp lời, hắn cũng đem mọi chuyện nói rõ ràng."Tứ hoàng tử khen ngợi, nha đầu kia tính tình kỳ quái, làm sao có thể gánh được trọng trách của hoàng tử phi, ta cũng không muốn Sóc nhi gả vào danh gia vọng tộc, chỉ mong tìm được một người bình thường, bình thản sống qua ngày là được."Đây không biết đã là lần thứ mấy hắn bị, Tứ hoàng tử tâm cao khí ngạo làm sao nhịn được, tức giận đùng đùng nói: "Vậy chờ gả đến Tây Man đi, đến lúc đó cữu cữu như ta phải mở một yến tiệc thật lớn!”.