Hồng Lâu Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 15: Chương 15





Cha mẹ về nhà, cuộc sống của Vương Sóc, chính xác mà nói là đời sống vật chất cũng không có gì thay đổi, nhưng trong lòng cái loại cảm giác có chỗ dựa, có trụ cột lại tốt như vậy, Vương Tử Kỳ trong giờ học đều nói: "Ngũ tỷ tỷ cả ngày đều cười".


Thỉnh an có quận chúa đi theo, Vương Sóc cũng không cần cố ý dậy sớm, tránh lão thái thái, cuộc sống cũng có mọi người khắp nơi quan tâm, Từ nhũ mẫu dù tuổi tác cao vẫn là người phụ trợ, mà quận chúa dạy dỗ vừa nghiêm khắc, cũng vừa ôn nhu.

Người nào làm đúng làm không đúng người sẽ quát bảo dừng lại, người làm đúng thì không cần khen ngợi, chỉ nhìn gương mặt mỉm cười của người, liền cảm thấy tất cả những nỗ lực của mình đều có hồi báo.Buổi chiều hôm đó, Vương Sóc đang ở trong phòng mình luyện chữ, Xuân Phân liền đến bẩm báo quận chúa tìm nàng.Vương Sóc bước nhanh đến chính sảnh, cúi người chào quận chúa.Quận chúa ngồi ngay ngắn, bên trái là một vị nữ tử trung niên mặc áo đạo sĩ màu nhạt, gương mặt ôn nhu, dễ gần.“Nương, người tìm con." Vương Sóc vẫn không muốn gọi mẫu thân hoặc phu nhân lạnh như băng, luôn xưng hô thân thiết là "Nương"."Ngũ nhi, đến đây, con không phải trông mong muốn bái sư phụ sao? Đây là tiểu thư Khổng gia Sơn Đông, con xưng hô Khổng cô cô là được, nếu muốn bái sư, con phải để Khổng cô cô tự mình gật đầu mới được!" Quận chúa giới thiệu vị nữ tử xa lạ kia với Vương Sóc."Khổng cô cô.""Tiểu thư không cần đa lễ, lần đầu gặp mặt, ta có một món quà nho nhỏ, mong tiểu thư sẽ không từ chối." Khổng cô cô mang theo thị nữ, nhưng món quà là tự tay lấy ra khỏi tay áo.Vương Sóc bước tới gần, vươn hai tay ra, cúi đầu cung kính tiếp nhận, lúc thu hồi liếc mắt một cái, là một khối ngọc bội rất đẹp.

Lúc này Vương Sóc cũng không trực tiếp khen ngợi lễ vật, nàng yên lặng đem ngọc bội thu vào trong tay, hướng về phía quận chúa ngọt ngào cười."Khổng cô cô, đây là tiểu nữ nhi của ta, dáng dấp thùy mị, nhưng quan trọng nó là người cần cù, kính xin cô cô không vứt bỏ." Quận chúa đối với vị Khổng cô cô này nói chuyện cực kỳ khách khí."Quận chúa thật tự khiêm tốn, người thông tuệ trời ban, siêng năng mới là chính đạo." Khổng cô cô hướng về phía quận chúa gật đầu, lại hỏi Vương Sóc: "Không biết tiểu thư đến nay đã học cái gì rồi? "“Ta đã học được rất nhiều bài thơ rồi, thấy mẫu thân cùng cô cô lúc trước đang tập chữ, không bằng mong cô cô chỉ điểm ta viết chữ vừa rồi, kính xin cô cô đừng trách ta thất lễ." Vương Sóc thấy quận chúa không ngăn cản, hiển nhiên muốn đem chuyện này giao cho nàng tự xử lý.Khổng cô cô gật đầu, Ngũ tiểu thư liền ra hiệu ý bảo Xuân Phân đi lấy."Ngoại trừ tập chữ, tiểu thư ngày thường còn làm gì?""Ta tập làm chút nữ công, còn thích đọc sách." Ngũ tiểu thư suy nghĩ một chút, châm chước đáp."Tiểu thư thích đọc sách gì?""Sử sách.""Vì sao?""Đọc sử khai sáng cho ta rất nhiều chí hướng.""Chí hướng của Ngũ tiểu thư hiện tại là gì?"Khổng cô cô từng bước áp sát, Vương Sóc đối với vấn đề cuối cùng lại có chút chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định nói thật: "Cuộc sống tự do tự tại, không ai có thể lấy danh nghĩa hay lễ pháp quy củ...!miễn cưỡng ta.” Áp bức? Nô lệ? Vương Sóc tâm tư lưu chuyển, cuối cùng chọn một từ tương đối trung tính."Được." Khổng cô cô vẫn duy trì mỉm cười thong dong, sau khi gật đầu với Vương Sóc lại nhìn về phía quận chúa."Ngũ nhi, con trở về tiếp tục luyện chữ đi." Quận chúa trực tiếp đuổi nàng đi.Chờ Vương Sóc rời đi, quận chúa mới hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"“Tâm chí cao hơn nam tử." Khổng cô cô cũng không cùng quận chúa làm giả tạo gì, hai người ở trong khuê phòng chính là bạn thân, quận chúa hoàng thất tôn, Khổng cô cô là hậu duệ chính thống của Khổng Tử, là gia tộc thanh danh nhất, thiên hạ vừa mới thay đổi triều đại, đang cần Khổng gia thị tộc tỏ thái độ, bởi vậy Khổng cô cô cả đời chưa gả, thanh danh lại không có tỳ vết."Ai, là ta đi xa hai năm nay không có ở đây, làm cho nhi tử quá mức sợ hãi." Quận chúa nghĩ đến Vương Sóc liền tự trách mình, lúc trước trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới tư tưởng của Vương Sóc biến hóa lớn như vậy."Không, cho dù các ngươi đều ở đây, Ngũ tiểu thư ước chừng vẫn sẽ như vậy thôi." Khổng cô cô không đồng ý Vương Sóc là sợ hãi, nhấn mạnh: "Ngũ tiểu thư biết mình muốn gì."“Ngũ tiểu thư biết mình muốn cái gì." Đánh giá này quá cao, đều nói Khổng cô cô am hiểu nhìn người, lúc trước Hoàng hậu nương nương cũng chỉ là con gái thiếp thất, Khổng cô cô đi ngang qua gặp mặt liền nói một câu địa vị cao quý không thể tả.


Người bên ngoài còn không để ý, cho đến khi đương kim Hoàng hậu nương nương gả cho Hoàng đế, đến nay lại đăng cơ mới ứng nghiệm.


Hôm nay lúc ấy chẳng qua chỉ là một đứa con của khởi nghĩa quân tiền đồ không được coi trọng, Khổng cô cô năm đó chỉ là song thập đã có phần nhãn lực này, hiện giờ quý nhân đã quý không thể tả, phần công lực này của Khổng cô cô càng làm cho người ta nghiêm nghị khởi kính.Khổng cô cô biết thanh danh của mình ở bên ngoài, cũng không nhẹ lời, ngày thường làm nữ cư sĩ bên cạnh quận chía, người thường khó có được nửa câu hay nửa chữ từ cô cô.Quận chúa run rẩy cầm trong tay tập làm văn của Vương Sóc, hỏi: "Nhưng có lọt vào mắt ngươi không?” Khổng cô cô thở dài một tiếng, nói: "Tâm chí này so với ta còn cao hơn, ta không cầu danh lợi, lại kế thừa vinh quang ngàn năm của gia tộc, nữ nhi của người, người chuẩn bị làm sao bây giờ?".