Hồng Lâu Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 100: Chương 100





Con người có thể thật sự có tâm lý ỷ lại, lúc không có mặt hắn, mặc dù rất mệt mỏi nhưng Vương Sóc vẫn có thể chống đỡ đại cục.

Nhưng hắn vừa đến nơi, Vương Sóc liền thả lỏng hơn nhiều, không phải công việc giảm bớt, mà là có người tín nhiệm ở đây, áp lực tâm lý giảm bớt vì biết phía sau mình sẽ có người ủng hộ.Sau khi ý thức được trạng thái của mình Vương Sóc cảm thấy hơi bất an, nàng cho rằng mình kiên cường giống con rùa.

Khi còn bé nàng muốn dựa vào Vương lão thái gia, lớn lên tự đắc Vương Thủ Trung sủng ái nàng, sự thật chứng minh, những người này cuối cùng đều phản bội nàng.

Vương Sóc có cảm giác bất an nồng đậm, nàng nghĩ đây chính là vấn đề lớn nhất làm phiền nàng trong cuộc hôn nhân này.Vương Sóc cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, dùng bữa trưa với Đồ Cảnh.Ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi một lát, Đồ Cảnh liền đến điện Bệ hạ đang ở, ưu tiên hàng đầu khi hắn tiến cung là vì Bệ hạ phân ưu triều chính.

Vương Sóc nằm trên chiếc giường mềm gần cửa sổ, những bông hoa đầu xuân trong hậu viện lần đầu tiên nở rộ, gió đưa hương hoa thơm từng trận.

Chu Tước chỉ huy cung nhân và hạ nhân Vương phủ sửa sang lại tẩm điện, Vương Sóc nhàn rỗi, cảm giác triệu chứng đau lưng giảm bớt không ít.Đại Hoàng tử phi và Nhị Hoàng tử phi muốn đi tranh danh ngạch tận hiếu kia, Vương Sóc cũng không đi đòi hiềm nghi, ở điện Phúc Hi hảo hảo chờ đợi.


Đợi đến buổi tối hắn trở về, Vương Sóc đã ngủ thiếp đi.Chu Tước ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: "Vương gia rộng lượng tha thứ, mấy ngày nay chủ tử mệt mỏi, vẫn chống đỡ chờ người, nô tỳ khuyên nhủ mãi mới ngủ."“Đến lúc thì nên nghỉ ngơi, rộng lương hay không rộng lượng cái gì, nha đầu ngươi làm thế là tốt, ngày sau cũng phải nhắc nhở chủ tử các ngươi, phu thê chí thân chúng ta, cũng quá khách khí." Đồ Cảnh nhướng mày, tuy rằng Chu Tước trung thành và tận tâm, Đồ Cảnh vẫn nhịn không được gõ nói.Chu Tước phúc thân, nói: "Nô tỳ được dạy dỗ, Tạ Vương gia nhắc nhở." Chu Tước không có một chút cảm giác ủy khuất hoặc bị oan uổng, chỉ vui mừng vì Đồ Cảnh săn sóc Vương Sóc.Ngày hôm sau, phu thê Đồ Cảnh, Vương Sóc dậy sớm, Đồ Cảnh đi thượng triều, Vương Sóc đi thăm bệnh.Hôm nay Vương Sóc trang điểm cho mình thành vô cùng mệt mỏi, bộ dáng cố gắng chống đỡ, mặt đỏ ửng bất thường.

Quả nhiên vừa mới vừa gặp mặt, ánh mắt Ôm Phác đã có chút lóe lên.

Vương Sóc theo thường lệ hỏi qua tình huống tối hôm qua của Hoàng hậu, lại ngồi trên ghế mềm bên giường chăm sóc.

Lúc Ôm Phác lại dâng trà, Vương Sóc cũng chỉ dính miệng cũng không uống, cứ như thế qua nửa ngày.Vương Sóc làm bộ lơ đãng nhìn lướt qua chóp mũi Hoàng hậu, quả nhiên bắt đầu có mồ hôi.

Vương Sóc lấy tay chống trán, mơ màng đến mức dựa vào bàn trà cao bên cạnh."Vương phi, Vương phi~" Ôm Phác gọi nói.Vương Sóc bừng tỉnh, mở to hai mắt mông lung, giả vờ đoan trang nói: "Chuyện gì vậy?"Ôm Phác nhẹ giọng nhỏ giọng nói: "Vương phi, nếu người mệt mỏi thì đến thiên điện nghỉ ngơi trước đi, Nhị Hoàng tử phi nương nương cũng sắp đến rồi."“Không mệt, thăm bệnh nương nương sao có thể mệt." Vương Sóc cố gắng chống đỡ không đi, Ôm Phác cũng không khuyên nữa.Chờ khi Ôm Phác bất đắc dĩ lui ra, Vương Sóc lại mệt đến ngủ thiếp đi.Ôm Phác lại đến đánh thức một lần nữa, lần này Vương Sóc thanh tỉnh càng chậm hơn so với lần trước.

Trong lòng Ôm Phác biết Vương Sóc đây là quá mệt mỏi, nữ quyến quý phụ căn bản không chịu nổi khổ bệnh.


Để bảo đảm, Ôm Phác thay trà nóng cho Vương Sóc, đồng thời khuyên: "Vương phi, người uống một tách trà đặc để tỉnh táo.” Đều nói là trà đặc, hương vị có chút không đúng thì Vương Sóc cũng sẽ không hoài nghi, uống một ngụm lớn trước mặt Ôm Phác, lại xoay người xem tình huống Hoàng hậu, Ôm Phác sốt sắng lắc mình ngăn trở tầm mắt Vương Sóc, Vương Sóc cúi đầu đứng lên phía sau, không rõ nguyên nhân nhìn Ôm Phác.Ôm Phác mỉm cười nói: "Nô tì thấy sắc mặt người thật sự không tốt, không bằng nô tỳ thay người giém chăn cho Hoàng hậu nương nương.” Vương Sóc gật đầu, ngồi trở lại vị trí của mình.Chỉ chốc lát sau, Vương Sóc lại tựa vào trên bàn cao ngủ thiếp đi, ngay cả mấy tiếng phản ứng Ôm Phác cũng không có.Ôm Phác cẩn thận đưa lưng về phía Vương Sóc, lấy khăn ra lau sạch mồ hôi trên đầu, trên người Hoàng hậu.

Lén lút lấy ra chất lỏng gì đó từ trong ngực rồi đổ lên khăn tay, thấm ướt khăn tay lại lau mặt cho Hoàng hậu một lần nữa, Vương Sóc ở bên cạnh có thể ngửi được mùi canh cam nồng đậm.Lúc nãy Vương Sóc xoay người khom lưng, nhân cơ hội nhổ nước trà lên khăn trong tay áo, căn bản không có hôn mê.

Thấy rõ Ôm Phác đang làm cái gì, tự nhiên liền để mặc cho mình thả lỏng, ngủ một giấc, thật đúng là ngủ thiếp đi.

Chờ đến lúc Ôm Phác đến hô, phản ứng kia tuyệt đối chân thật."Vương phi, ngự y đến bắt mạch rồi." Ôm Phác nhỏ giọng nhắc nhở, ý tứ là hiện tại không thể ngủ được nữa.

Vương Sóc cẩn thận để ý trang sức của mình, Ôm Phác hiểu ý sửa sang lại cho Vương Sóc.Ngự y tiến vào bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, tỏ vẻ mạch tượng không có biến hóa, cứ theo phương thuốc ban đầu.

Ngự y mang theo mấy thái y bất đồng phẩm cấp tới, phương thuốc cũng là do mọi người thương lượng cho.


Chờ ngự y cáo từ, Vương Sóc gọi thái y đi ở cuối cùng.Trong lòng Ôm Phác căng thẳng, theo bản năng tới gần Vương Sóc hai bước, giống như muốn ngăn cản cái gì đó.

Vương Sóc cũng không phát hiện, chỉ nhỏ giọng nói: "Bổn Vương phi cảm giác thân thể có chút không khỏe, làm phiền thái y nhìn một chút.” Đi cuối cùng là thái y mới nhậm chức, vừa rồi chẩn trị cho Hoàng hậu nương nương, ngay cả bắt mạch cũng không cho hắn chạm vào.

Ngự y dẫn đường phía trước nghe thấy thì vội vàng xoay người, tỏ vẻ tự mình bắt mạch cho Vương Sóc.

Vương Sóc ngồi xuống ghế ngoài điện, lấy khăn tay phủ lên cổ tay, ngự y bắt tay, các thái y khác cúi đầu lảng tránh.

Điều kiện đơn sơ chỉ đành như thế, ngự y đã là lão đầu tóc bạc trắng nên cũng không kiêng dè.Ngự y chẩn xong tay phải, lại bảo Vương Sóc duỗi tay trái, trên mặt cũng không có biểu tình, ngược lại khiến Vương Sóc giật nảy mình, cho rằng mình có bệnh gì lớn.Chờ ngự y thu tay lại, vẻ mặt tươi cười chúc mừng Vương Sóc nói: "Vương phi có hỉ mạch, chúc mừng Vương phi.” Vương Sóc đứng ngây ngốc tại chỗ, nàng mới mười sáu tuổi a, đã sắp làm mẹ rồi, thật sự là...!Thật sự là...Không phải Vương Sóc không muốn có con, chỉ là không nghĩ nhanh như vậy...!Cũng không đúng, Vương Sóc muốn có con, nhưng nàng không biết mình mang thai...!Không đúng, đứa trẻ có thể tăng độ kết dính, hạnh phúc cho hôn nhân...Trời ạ, trong đầu xuất hiện cái gì, Vương Sóc quả thực nói năng lộn xộn không biết nên nói cái gì.Vương Sóc còn trẻ, lại là lần đầu mang thai, ngự y thấy nhiều cũng biết bộ dáng vui mừng choáng váng của tân mẫu thân cũng không thèm để ý, chắp tay muốn cáo lui.

Ôm Phác đã tiến lên chúc mừng, cũng sai người đi gọi thị nữ của Vương Sóc đang chờ ở Thiên điện.Tin tức tốt như vậy, nha hoàn đi gọi người vừa gặp mặt liền nói cho Chu Tước, Chu Tước cũng vui vẻ cảm ơn, vội vàng tới hầu hạ Vương Sóc.Lúc Nhị Hoàng tử phi đến, chính điện đang vui mừng, nghe nói Vương Sóc có thai thì âm dương quái khí chỉ cây dâu mắng hòe nói: "Mẫu hậu bệnh nặng, nha đầu các ngươi ngược lại vui vẻ.”Vương Sóc có thai, khoan dung không chỉ gấp trăm lần, cười nói: "May mà Hoàng hậu nương nương phúc trạch, đứa nhỏ này có duyên với nương nương, có điềm lành này, nương nương nhất định không quá mấy ngày sẽ khỏi hẳn.”Vương Sóc phản bác một câu, cũng không đợi Nhị Hoàng tử phi tiếp lời, đỡ tay Chu Tước thản nhiên rời đi, nàng hiện tại là người quý giá, không thể tức giận, không thể xung đột với người khác.

Vương Sóc thập phần hối hận lúc trước phát hiện mình không thoải mái đã không mời thái y ngay, không biết có ảnh hưởng gì với hài tử hay không.Tin vui như vậy rất nhanh truyền ra ngoài.


Hoàng đế trong triều biết được tin tức này cũng thập phần vui mừng, xua Đồ Cảnh nhanh chóng trở về xem một chút.Lúc Đồ Cảnh tới còn mang theo thái y phụ khoa cùng đến, rất sợ ngự y trị bệnh cho nương nương có cái gì không chu đáo, quả thực là lo lắng mù quáng.Lại chẩn đoán mạch một lần nữa, an ủi trái tim nôn nóng của đôi cha nương mới ra lò, Vương Sóc sốt ruột hỏi: "Mấy ngày trước ta quá mệt mỏi không biết có ảnh hưởng hay không?"“Thân thể Vương phi an khang, cốt nhục trong bụng cũng mạnh khoẻ, nếu người không phiền lòng, vi thần sẽ kê một thang thuốc an thai, lúc người muốn uống thì uống một chút."Thái y đã vô cùng thẳng thắn nói thân thể ngươi vô cùng khoẻ mạnh, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Mang thai đứa nhỏ không phải bom, có đôi khi thai nhi cứng cỏi vượt quá tưởng tượng, có đôi khi thai nhi yếu ớt đến mức giống như vừa chạm liền vỡ, Vương Sóc luống cuống tay chân, không biết làm thế nào mới tốt.Đồ Cảnh cũng choáng váng vây quanh Vương Sóc hỏi: "Ngươi có khát không? Có đói không? Có mệt không?" Trung bình ba phút hỏi một lần, thái y ở bên cạnh dặn dò mấy điều cần chú ý cũng buồn cười, quả nhiên là tiểu tử không có kinh nghiệm.

Vương Sóc không kiên nhẫn nổi giận, Đồ Cảnh mới yên tĩnh.Chu Tước ghi chép lại những lưu ý sau đó tiễn thái y đi, không quên phát thưởng thay cho các chủ tử cao hứng choáng váng."Ta có mười tấm gấm hàm quang mát mẻ lúc trước khi xuất cung kiến phủ Bệ hạ ban cho, vừa lúc làm y phục mùa hè cho hài tử, nguyên liệu làm gấm hàm quang đã tuyệt chủng, trên đời này không còn nữa, cũng chỉ có nhi tử chúng ta xứng dùng.

Còn có ngọc trai năm trước ta có được ở Quảng Đông, vừa vặn khảm trán hắn.

Ai, đến lúc đó vào học nên bái ai làm thầy đây, Lưu lão đầu cổ hủ không thú vị, Viên lão đầu thanh cao cổ hủ, vẫn nên để ta tự mình dạy đi..." Đồ Cảnh không hỏi Vương Sóc, thay đổi ảo tưởng của mình.Vương Sóc vội vàng cắt đứt hắn, nếu không ngăn cản, ngay cả ngày sau trên mộ hài tử khắc hoa văn gì hắn cũng phải tưởng tượng.Không khí nặng nề trong Hoàng thành bởi vì Hoàng hậu bệnh nặng lại hiện ra khí tức sống động khó có được, Hoàng đế vung tay ban thưởng lớn, không chỉ có tiểu phu thê được rất nhiều trân phẩm, ngay cả người hầu, cung nhân hầu hạ cũng ban thưởng rất nhiều.Chờ đôi cha nương tân thủ tỉnh táo lại đã là buổi tối, Vương Sóc mới nhớ tới nàng còn có chuyện trọng yếu không thương lượng với Đồ Cảnh."Ý của ngươi là xác định Hoàng hậu nương nương không phải bị phong hàn.""Tất nhiên, triệu chứng này cũng không đúng a, còn có hành vi của Ôm Phác quá quỷ dị, nàng chính là tâm phúc của nương nương, có lý do gì để hại nương nương a?" Vương Sóc và Đồ Cảnh nằm trên giường, nhỏ giọng thì thầm."Vậy bọn họ làm sao giấu được ngự y, Viện phán nổi danh dầu muối không vào." Đồ Cảnh nghi hoặc nói."Nếu có thể hạ dược cho ta, sao không thể hạ dược cho nương nương, suy nghĩ sâu hơn một chút, nương nương không phải là trúng độc chứ?" Vương Sóc nói."Chất độc nào có triệu chứng này? Bên cạnh ngươi có người tinh thông y thuật không?” Đồ Cảnh hỏi, mỗi người thị nữ bên cạnh Vương Sóc đều mang tuyệt kỹ, người có năng lực bên cạnh hắn đều là nam nhân, cũng không tiện tiến cung."Ừm, còn không biết trong này cất giấu âm mưu quỷ kế gì đâu.

Ngươi bảo Huyền Vũ, Tố Trinh dẫn người vào, vừa lúc ta mang thai, lý do trên người đều là có sẵn.

Huyền Vũ tinh thông y thuật, người các nàng dẫn dắt mặc dù là nữ tử, gặp phải nguy hiểm cũng không kém hộ vệ.” Vương Sóc đề nghị."Nghe lời ngươi." Đồ Cảnh gật đầu, ôm Vương Sóc vào trong ngực, tay đặt trên bụng vẫn chưa lộ ra của Vương Sóc, trong lòng thầm nghĩ, hắn nhất định phải làm một người cha tốt, không cho đứa nhỏ sống cuộc sống khi còn nhỏ của mình..