Hồng Hoang - Virus Tử Thần

Chương 39: Như Bóng Bám Hình






Chúc mừng năm mới
Thủy Tiên ca thêm một bài chiều ý fan, nàng chọn bài sôi nổi hơn, diva khiêu vũ uyển chuyển như tiên nữ giáng trần, khán giả phát cuồng hò hét cổ vũ, hát theo nàng tiên.

Gia đình JK nhiệt tình hưởng ứng từ đầu đến cuối, toàn trường đứng lên nổ pháo tay rầm rầm tán thưởng màn trình diễn đỉnh cao.

Vui nhất là girl bands, nhún nhảy theo giai điệu, fan trung thành muốn múa hát cùng thần tượng, nữ quản lý lắc đầu ra hiệu chớ dại dột, kẻ vô tư nhớ ra mình không còn là fan hâm nộ nữa, thân phận Idol ngăn cản ý định trẻ con, dẫu không cố ý, các nàng chen ngang giữa chừng thành cái cớ đàm tiếu, đám kền kền sẽ mở đại tiệc với vô số ngôn từ bốc mùi:
“Công chúa giật spotlight của nàng tiên!”
“Công chúa nhí nhảnh phụ họa nàng tiên - vô tình hay có chủ đích?”
Nếu trái lời quản lý, viễn cảnh chắc chắn thành thật, girl bands trầm buồn nhớ thời tim đập rộn ràng song ca cùng thần tượng, nay đành ngưỡng vọng từ xa mà chẳng dám sống thật nữa.

Nàng tiên kết thúc ca múa, cúi chào khán giả, bước xuống đại sảnh nhường sân khấu cho đàn em.

Bức xúc vì không thể làm theo ý mình, công chúa vẫn phải tươi cười nghe MC giới thiệu:
- Cảm ơn diva mang đến mọi cung bậc cảm xúc cho chúng ta! Vâng, thưa quý vị và các bạn, nếu Thủy Tiên là thần tượng của thần tượng, Crystal Princess là Idol giới trẻ hiện nay.

Tiếng hát của Thủy Tiên sâu lắng đi vào lòng người, giai điệu của Crystal Princess trẻ trung trong sáng.

Trầm lặng để náo nhiệt, ưu tư rồi yêu đời là lời chúc ý nghĩa nhất cho gia đình quốc dân, và là quà tặng âm nhạc cho tất cả chúng ta.

Vâng, chào mừng Crystal Princess girl bands ngự trị bảng xếp hạng nhạc trẻ với ca khúc:
Như bóng bám hình!
Khán giả vỗ tay hoan nghênh girl bands bước lên sân khấu.

Thiếu nữ xì teen cười tít mắt vẫy chào Idol, thanh niên phấn khích gọi tên thần tượng, hò hú động viên nhưng tăm tia vùng đất cấm sau lớp váy áo gợi cảm.

Thân thể xinh tươi mơn mởn còn bị lũ đáng tuổi ông cha soi ngấu soi nghiến từng cm, đám trâu già khoái gặm cỏ non đếch dám liếm mép, lưỡi sục sạo bơi loạn trong miệng ngập nước dãi, đàn dê cụ nuốt ực xuống họng khát cháy nhục dục, cặp mắt đục ngầu dục vọng dán dính vào nơi dụ dỗ đàn ông phạm tội.

Lấp loáng dưới giàn đèn ngũ sắc quay cuồng chớp nháy, vô số cái nhìn lạc vào chốn huyền bí mê hoặc lú loạn.

“Khán giả” không còn thấy girl bands nữa, đầu óc chứa toàn xác thịt đàn bà hiện cảnh sáu tiên nữ khỏa thân khiêu gợi.

Đám biến thái bức xúc hạ thể, một số sợ đếch kìm nén nổi hỏa dục sẽ thất thố, lần lượt bỏ ra ngoài hít thở khí trời hoặc chui vô nhà vệ sinh, cuồng loạn tự xử, tưởng tượng làm tình với gái non tơ đáng tuổi con cháu mình.

Girl bands vẫn say mê trình diễn, cuồng nhiệt xõa tung tóc mây, lắc tay, dậm chân theo điệu nhảy hip hop trổ tài hát rap:
Anh là hình, em là bóng
Bóng là cái đuôi của hình
Em là cái đuôi của anh
Anh đi đâu, em theo đó
Vì em thích anh
Bám riết không buông
Như bóng bám hình
Như hình với bóng
Mãi không rời xa
Vì em yêu anh
Em là bóng, anh là hình
Bóng bị ma cô
Lăm le xâm hại
Hình nguyện vì bóng
Xả thân bảo vệ
Cho bóng bình an
Bóng cảm động hình
Hình bóng ái ân

Tình yêu thăng hoa
Men say nồng nàn
Cả đời khó quên
Điệu nhảy nhí nhánh đáng yêu kích phát hưng phấn cho khán giả, lớp trẻ vỗ tay rầm rầm đại sảnh, đàn dê cụ chỉ khoái ngắm gái, đếch thích xem những đôi chân lả lướt thả dáng thiên thần, chẳng ưa bài ca tình yêu bọ xít, cả lũ vẫn hùa vào đám đông chiêm ngưỡng girl bands chuyển nhịp điệu, không còn náo động sân khấu và giật tung đại sảnh nữa, tiếng nhạc bốc lửa sôi động trầm lắng theo lời ca buồn man mác:
Số phận trớ trêu
Sắp đặt an bài
Chuyện tình như mơ
Hình là anh hùng
Cứu người lâm nạn
Sống chết bên nhau
Ân - nghĩa sinh tình
Cả đời khó quên
Chân tình chân ái
Chia ngả trái tim
Một bên là tình
Một bên là ái
Ngang trái éo le
Than trách Ông Tơ
Se nhầm nhân duyên
Oán thán Bà Nguyệt
Buộc rối tơ hồng
Ông Bà lẩm cẩm
Cố ý - vô tình
Đẩy vào mê cung
Không có lối thoát
Bóng tối bủa vây
Chia cắt bóng hình
Cuộc tình tan vỡ
Mỗi người một nơi
Đau khổ dằn vặt
Nghẹn đắng lệ cay
Khóc ra máu mắt
Choàng tỉnh cơn mê
Ngơ ngác ngỡ ngàng
Trở về hiện thực
Chẳng thấy bóng hình
Chỉ có mình ta
Cô đơn lẻ bóng
Tự giễu bản thân
Bấy lâu ao ước
Một chuyện tình đẹp
Khát khao cháy bỏng
Không thành hiện thực
Ta đành mơ mộng
Nguyện cầu hạnh phúc
Suốt đời bên nhau
Số phận trêu đùa
Mơ thành ác mộng
Em là bóng, anh là hình
Hình phía trước, bóng phía sau
Bóng luôn theo hình
Hình không thấy bóng
Như mơ như mộng
Giấc mơ hoàn mỹ
Biến thành ác mộng
Em vẫn khao khát
Đêm mơ về anh
Mong anh thổ lộ
Tình yêu nồng nàn
Ước mơ bình dị
Chỉ là hão huyền
Dù hoàn cảnh nào
Mộng mơ mơ mộng
Đời thực tàn nhẫn
Em chưa thể nghe
Anh nói với em
Em là bóng còn anh là hình
Em là cái đuôi của anh
Như bóng bám hình
Như hình với bóng
Trọn đời bên em
JK luôn hướng về người thân, dõi theo từng động thái nhỏ nhất.

Khúc hát dạo đầu, lão vui vẻ ngắm con cháu khẽ cười, nụ cười thích thú ca từ dễ thương vụt tắt trước “bóng và hình”, nhân vật trong bài hát lẩn quất tâm tưởng kẻ hữu tình.

Ý lại loạn, tình lại mê theo ca từ nhẹ nhàng trữ tình gợi nhớ lời nói dịu dàng ấm áp của “ai đó”, từng câu từng lời văng vẳng vọng về quá khứ đắm say trong tội lỗi.

Một lần nữa, các nàng cúi đầu tủi thẹn với ý loạn tình mê.

Từ khi kẻ thù thành người một nhà, JK thấu hiểu nỗi đau quay quắt trái tim con cháu, kẻ làm cha không thể cảm nhận tâm sự người thân.

Tâm sự thầm kín lờ mờ hiện ra như ma ám JK, bóng ma đó là tội nghiệt lớn nhất đời người.

JK không muốn chấp nhận sự thật đang đập tan mặt nạ hoan hỷ, lão hàn gắn từng mảnh vỡ vụn bằng nụ cười trìu mến dành cho con cháu.

Con ma chưa chịu buông tha, nó điên cuồng kéo xệch thần sắc bàng hoàng.

JK muốn khống chế cảm xúc, một mình lão không đủ sức xử lý triệt để, quẫn bách ép lão phải triệu hồi “tri kỷ”.

Lần này lão vẫn phải nghe “tri kỷ” mỉa mai:
“Ổ, chịu hạ mình nhờ bóng ma không có hình dạng này giúp rồi sao, cha ông gương mẫu?!”
JK im lặng và bất động để mặc “tri kỷ” tùy ý hành xử.

Người bạn duy nhất cười nhạt:
“Chỉ có ma mới bắt nổi ma!”
“Tri kỷ” không cười cợt nữa, “lão” hướng ánh mắt dịu dàng về người thân yêu nhất, cảm xúc tồi tệ liền bị bắt nhốt vào lý trí sắt đá.

Tri kỷ đắc chí cười với chính mình:
“Ngươi không làm cha ông gương mẫu được đâu! Đừng tự huyễn hoặc lừa dối bản thân nữa, sống thật với con người mình đi!”
JK đếch nghe lời nói nhảm, lão lạnh lùng đẩy bóng ma không có hình dạng vào bóng tối, tri kỷ chẳng giận còn khen JK quyết đoán.

“Ngươi lạnh lùng tàn nhẫn cả với chính mình thế này, ta đỡ mệt mỏi!”
JK gạt bỏ hết mọi thứ, lão trưng thần thái đồng cảm ca khúc thất tình, nhẹ nhàng vỗ tay thay lời khen ngợi girl bands.

Crystal Princess cúi chào tất cả, lần lượt bước xuống sân khấu trong tiếng hoan hô vang dội.


Toàn trường đồng loạt chúc mừng gia đình quốc dân, cả nhà JK ngập lụt dưới ngôn từ hoa mỹ thể hiện ngưỡng vọng.

Cha con - ông cháu hòa nhã bắt tay từng người, cảm ơn tấm lòng “chân thành”.

Đám kền kền đợi màn xã giao kết thúc, lũ lượt sà đến phỏng vấn, JK từ chối trả lời về Hanna và mấy câu hỏi ngoài lề khác:
- Xin lỗi, mỗi người đều có cuộc sống riêng tư, tôn trọng người khác là tôn trọng chính mình!
Kền kền bị giáo huấn bèn cười trừ và hỏi lảng sang thành tích học tập, thể thao của cháu gái JK, lão tự hào khoe hậu duệ tài ba với thế giới.

Đánh trúng tâm lý thích hoành tráng, phóng viên bẻ lái sang chuyện tế nhị:
“Vì sao bà Hằng không đến dự lễ đoàn viên ạ? Phải chăng tình hình Hoàng Kim chuyển biến xấu, thưa ngài!”
Mẹ con Ngọc nghe nhắc người thân, tâm trạng lạnh ngắt dập tắt nụ cười, phẫn hận buổi lễ đáng nguyền rủa, mẹ cùng con vẫn phải nhẫn nhục đeo mặt nạ bình thản nghe JK giải thích:
- Bà ấy ở lại viện để chăm sóc Lưu Ly, trò chuyện cho con bé đỡ buồn!
JK video call đến viện, tín hiệu kết nối với màn hình treo trên sân khấu, kẻ đa sầu cùng đám nhân nghĩa đạo đức ca điệp khúc bất hủ: đồng cảm số phận đáng thương, xuýt xoa khen ngợi cháu gái JK - ai cũng xinh xắn dễ thương như công chúa.

Như Ý trầm trồ khen hết lời:
- Ôi, thiên thần là có thật! Dễ thương vượt max rồi cưng ơi!
Lưu Ly rạng rỡ vẫy chào người thân.

Thanh Hằng cười nhẹ đáp lời hỏi thăm từ bốn phương tám hướng.

Thiên hạ coi nụ cười gượng là xót xa cháu gái, người bà đau thắt tâm can buộc phải vui để giữ vững tinh thần cho con cháu.

Dưới cái nhìn dò xét từ Hero, Thanh Hằng đang ứng phó tình thế khó xử dồn bà vào bối rối.

Bà nói chuyện bình thường cùng JK, lời lẽ tự nhiên, giọng lại nghèn ngẹn như bị uất ức chẹn siết.

Người đàn bà hờ hững đối mặt JK, luôn nhìn trực diện nhưng thờ ơ lạnh nhạt.

Thái độ kỳ lạ còn ẩn giấu căm ghét.

Một sự khinh bỉ không hề nhẹ tưởng chẳng thể tồn tại trong lòng tình cũ.

JK đếch mặn mà với người từng si mê, lão đơn thuần hỏi thăm cuộc sống thường ngày và tình trạng Hoàng Kim.

Nhận câu trả lời Hoàng Kim chưa tỉnh, lão trấn an động viên vài câu liền quay sang vui đùa với Lưu Ly.

Cô bé cười giòn giã bỗng xụ mặt trông mẹ và chị khóc đỏ đậm hốc mắt:
- Mẹ với chị lại khóc rồi, hôm nay là ngày vui, đừng khóc nữa nha! - Cô bé nhướng mày phát giác chuyện bất thường - Ơ, mẹ và chị lạnh hay sao mà run thế kia?
Khách mời cùng phóng viên báo chí đều chạnh lòng, người buông tiếng thở dài, người gạt lệ thương xót.

Như Ý sụt sùi khóc cay đỏ mũi, ả để nước mắt rơi tự nhiên trên sắc mặt đau buồn.

Hero vẫn quan sát diễn biến, kẻ hiếu kỳ âm thầm tìm lời giải đáp chuyện khó hiểu.

Hắn bỏ qua JK và tình cũ của cha, chuyển sang đối tượng bị ngờ vực đầu tiên.

Gã đa nghi chăm chú xem Anh Đào đặt tay lên vai Ngọc, khẽ khàng vỗ lưng chị em Lan.

Em gái nuôi không nói lời nào, mẹ con chị gái gật đầu hồi đáp.

Hero hé miệng cười cách cảm ơn ấy, gã nhấc cặp kính lên trông mẹ con nàng chuyện trò rôm rả cùng Lưu Ly.

Em trai không thấy cảm xúc tồi tệ khống chế tâm tư người thân nữa.

Gã khẽ nhếch môi nom phóng viên, truyền hình quay phim chụp ảnh từng chi tiết nhỏ nhất, mọi khung hình đẹp lung linh trên báo chí toàn cầu.

Bác sỹ tới tái khám cho Lưu Ly, kền kền cố rỉa thi mổ xác đến khi gia đình quốc dân tạm biệt cô bé, JK tắt video call, cả lũ hí hửng với chiến lợi phẩm quý hơn vàng.

Đám săn tin vẫn tiếc nuối nhắc Sam:
- Vui thế này mà Sam không đến dự! Thật đáng tiếc!
- Đúng thế, lễ đoàn viên sẽ hoàn hảo nếu có cậu ấy!
JK giải thích ngay:
- Cậu ấy bận chuyện cá nhân…
Tiếng fan hâm mộ la hét bên ngoài vọng vào đại sảnh.

Mọi người chau mặt khó chịu thay cho JK, cái nhíu mày biến mất ngay khi nghe giọng quen thuộc:
- Ai bảo tôi không đến thế!?
Toàn trường quay về cửa chính, đám khách mời vỗ tay hoan nghênh cha con Sam.

Camera cùng máy ảnh tranh nhau chào đón gương mặt thân quen, ánh đèn flash chớp nháy lóa mắt chụp bắt mồi ngon.

Cha con Sam xuất hiện với trang phục thường ngày, Huge mặc quần rằn ri quân đội, khoác áo da cụt tay bên ngoài thun xanh.

Sam vẫn diện bộ đồ làm nên thương hiệu riêng, khác biệt là màu sắc thay đổi vàng, đen, trắng thành đỏ, đen trắng, găng tay cùng màu với mũ lưỡi trai xanh.

JK sững khựng trước kẻ muốn đấm vỡ mặt mình, sắc mặt tươi rói tắt phụt như đèn bị mất điện.

Mấy giây sau, JK nhận ra vở kịch gia đình xuất hiện nhân vật mới, lão mắt tròn mắt dẹt ngó Sam từ đầu xuống chân, không tin nổi thằng trẻ trâu nhập vai xuất sắc hơn cả minh tinh điện ảnh, hắn vui mừng ôm chị và cháu gái, kịch sĩ thể hiện màn diễn xuất kinh điển, từ ánh mắt đến nụ cười mang cảm xúc nhẹ nhàng dịu êm, toàn bộ khán giả bị đốn tim hạnh phúc giản dị tình thân gia đình.

Mẹ con Ngọc rạng rỡ hơn cả lúc đón nhận Anh Đào.

Một tiếng sống trong bóng tối địa ngục, ánh sáng mới tìm đến sưởi ấm tâm hồn lạnh giá.

Mẹ cùng con vỗ nhẹ ba lần lên lưng người thân.

Sam cười buồn cái nhắc khéo đừng manh động ấy, hắn trấn an bằng cách thức tương tự:
- Xin lỗi em đến muộn!
Hắn đếch chúc mừng còn cười đểu JK, khiêu khích biến mất nhanh đến nỗi chẳng ai kịp nhận ra ngoài kẻ trong cuộc, JK thầm rủa thằng trẻ trâu dám hý lộng mình.

Cơn điên lên đỉnh điểm nhìn Huge bắt tay mẹ con Ngọc, gã to xác cười hiền đúng hình tượng người cha chuẩn mực mà lão luôn ao ước.

JK mong mỏi ác ma thành cha ông gương mẫu, thâm tâm ngậm ngùi thừa nhận ước mơ viển vông, cha thằng trẻ trâu lại trưng thần thái chỉ có trong mộng với lão.

Người cha vĩ đại khổ sở nhập vai đấng sinh thành bị người cha thô kệch chiếm hết tình cảm con cháu.

Gã tứ chi phát triển trêu tức bằng vòng tay ấm áp ôm mẹ con Ngọc.

JK uất sôi máu, vết sẹo trên mắt giật bần bật muốn kéo rách đồng tử, lão chửi loạn xạ trong đầu kẻ dám khiêu khích giễu cợt, ngoài mặt để “tri kỷ” duy nhất hân hoan đón tiếp khách quý:
- Oh, quý hóa quá, sự hiện diện của cha con anh là niềm vinh hạnh của gia đình chúng tôi!
Gai mắt bản mặt giả dối, cha con Sam vẫn phải bật cười màn chào mừng kinh điển, hoàn cảnh này nó thành hài hước khiến toàn trường thích thú.

JK chủ động bắt tay Huge, hai người cha nói vài câu xã giao, JK chuyển qua Sam.

Một già, một trẻ đối mặt nhau.

Già là kẻ thù không đội trời chung của trẻ, trẻ là tên điên máu chó trong mắt già.


Trẻ muốn đấm vỡ mặt già ngay tại nơi đày đọa người thân này, già muốn tống cổ cha con thằng trẻ trâu ngay lập tức.

Hai bên bất động nhìn xoáy đối phương.

Thù địch diễn ra tích tắc, già và trẻ cười nửa miệng, bắt tay giật nhẹ một phát rồi thả ra ngay, cứ như không kịp buông sẽ lây bệnh truyền nhiễm.

Hero đương tiếp chuyện bạn hữu từ xa, gã đa nghi lại nâng cặp kính lên lần nữa.

Real friend thuộc bài thói quen khó bỏ đó, hắn sờ cằm nói vu vơ:
- Có gì đó...!sai sai?
Hero nhấp ngụm trà, đứng bắt chéo chân xem màn hội ngộ đại gia đình, hững hờ hỏi:
- Sai chỗ nào thế, bạn tôi?
Real friend nhún vai:
- Chịu, kẻ ngoài cuộc không thể hiểu được!
Hero múm mím cười nửa đùa nửa thật:
- Xem ra tôi phải bỏ thói quen mà ai cũng biết là gì đó, kẻo lại bị hiểu lầm đáng tiếc!
Real friend cười he he lén ngắm chị gái xinh đẹp quyến rũ của bạn thân:
- Coi như nãy giờ tôi chưa nói gì nhé, kẻo lại sứt mẻ tình cảm anh em bạn bè!
Hero cắm miếng bánh gato thơm phức, gã chậm rãi nhấm nháp vị ngọt tình cảm gia đình:
- He he, tôi là kẻ nhỏ mọn vậy à?
Real friend ngầm lướt mắt lên xuống soi trọn ba vòng bốc lửa:
- Đôi khi đó lại là điều tốt! Cuộc sống mà!
Hero tếch miệng cười gã bạn háo sắc máu gái:
- Chậc, lịch sự chút nào, bạn tôi! Tôi không bắt anh phải đối diện lúc tán phét, cơ mà ít nhất đừng ngó Đông ngó Tây thế chớ?
Real friend tăm tia hai cô cháu gái tuổi teen:
- He he, anh cấm tôi ngó Đông Tây, tôi chuyển qua Nam Bắc vậy!
Hero đột nhiên sa sầm sắc mặt:
- Đừng giỡn mặt với tôi! Anh đi quá xa rồi đấy!
Real friend sợ hãi co rụt người về phía sau:
- Sợ quá đi thôi!
Đôi bạn lầy lội cùng cười hinh hích trò đùa dai.

Real friend si mê ngắm bà chị phồn thực hừng hực xuân tình:
- Công nhận chị bạn mềnh đẹp thật, ước gì mình là anh ấy!
Hero đấm lưng gã bạn:
- Này, đùa kiểu mất dạy gì thế hả?
Real friend cười rung người:
- Ơ kìa, tôi ước có chị gái tâm sự thôi, chị đẹp như Ngọc là niềm vui nhân đôi, anh biến thái rồi tưởng người ta bệnh hoạn đó chớ!
Hero cười ruồi:
- Tâm sự mà soi từ đầu xuống chân, bảo mất dạy lại tự ái, có tật giật mình!
Real friend vẫn cợt nhả:
- Từ nay về sau phải gọi là anh là nam thần cú vọ!
Kẻ tung người hứng trêu đùa nhau, miệng cười cười nói nói, mắt chăm chăm vào người mình “quan tâm”, cơ mà mỗi người mang tâm trạng khác nhau, real friend vẫn ngầm soi hàng người mẹ trẻ, lén liếc hai cô con gái xinh tươi mơn mởn.

Hero không giỡn với tên háo sắc nữa, gã tiếp tục xem kịch đến khi hết trò hay, soái ca lại trở về hình tượng nam thần tới bên gia đình mình.

Mọi người đương nói chuyện, kền kền nhảy vào hỏi đủ thứ ngoài lề:
“Thưa anh, bác sỹ có nói Hoàng Kim bao giờ sẽ tỉnh không ạ?”
“Hanna Izumi là bạn gái Hoàng Kim phải không ạ?”
“Cô ấy có thường xuyên đến thăm Hoàng Kim không?”
“Thưa ngài Huge, ngài gặp Hanna chưa ạ? Cô ấy là người thế nào?”
“Thưa ngài, ngài cảm nhận thế nào về lễ đoàn viên?”
Cha con Sam chép miệng tặc lưỡi, cha nói chưa biết thời điểm Hoàng Kim hồi tỉnh, nhường vấn đề tế nhị cho thằng con hổ báo giải quyết.

Đối phó lũ bám dai hơn đỉa này cần kẻ máu chó, con trai lừ mắt lườm cha, đám khách cười khục nom ông già giả bộ ngó lơ không thấy gì.

Sam đút tay túi quần:
- Báo chí các người bao giờ mới chui ra khỏi lều thế?
Cả đàn kền kền nghệt mặt, tiếng khùng khục vang khắp đại sảnh, lắm kẻ biết tính Sam bẩn bựa vẫn lén khinh khỉnh thằng trẻ trâu.

Sam cười khẩy cả lũ, tiếp tục mỉa mai:
- À quên, kền kền phải rời khỏi tổ, chui ra hang mới chuẩn bài nhể?
JK ghét cay ghét đắng cũng nén tiếng lục khục trong họng, ông trùm truyền thông phát ốm với đám đệ tử chân truyền, bỗng nhiên có bia đỡ đạn thay mình, lão để mặc Sam vả sưng mặt bóp gãy mỏ kền kền:
- Sao thế, câm hết rồi à? Hay rỉa xác ngập mỏ nghẹn con mẹ nó rồi?
Hắn đến phóng viên gần mình nhất, cả đám giật mình lui về sau.

Sam nhăn răng cười:
- Kìa, tôi muốn thân mật tí thôi, ăn thịt đâu mà sợ thế, ra quần chưa?
Khách mời đang uống nước liền phụt ra, mẹ con Ngọc mém miệng cười điệu bộ trêu ngươi, mọi bức bối xả hết theo lời Sam châm chọc:
- Này, ta bẩu này! - Sam khoác vai phóng viên, hắn run cầm cập nghe Sam nói mà như dọa - Lần sau ấy, nhá, nhớ tránh mặt thằng này ra, nhá, thằng này không rảnh giả nhời chuyện ngoài lề đếch liên quan, nhá!
Câu nhá trước, tên bựa kéo dài lời ra, câu nhá sau, gã hổ báo gằn giọng khàn đục như quỷ gào, bầy kền kền sợ toát mồ hôi đếch dám hé răng, quay chụp gì nữa.

Đám hám danh khoái báo chí chú ý nhưng bực bội bị kền kền quấy nhiễu, nay sảng khoái xem lũ ăn thịt người không nhả xương bị vặt lông làm thịt:
- Ờ đúng ha! - Sam vỗ trán nhớ ra - Hôm nay là lễ đoàn viên của ông trùm truyền thông, đám “cháu chắt chút chít chụt chịt” dám phạm thượng? - Hắn ngoáy rỉ mũi búng vào mặt kền kền - Không sợ bị đóng tòa soạn à, hả?
Đám kền kền im thin thít cắm mặt tác nghiệp.

Huge gãi mũi hài lòng con trai không làm mình thất vọng.

Cha cùng con hết chuyện để nói, đếch muốn ngửi mùi xú uế nơi hôi thối bèn chào tạm biệt gia đình.

Mẹ con Ngọc khẽ cười cảm ơn người thân.

Nụ cười nhẹ nhàng buông bỏ gánh nặng tâm lý, cha con Sam yên tâm để thiên thần ở lại với ác quỷ.

Hai người đi ra liền bị đám fan bâu xâu, cả lũ selfi chợt nghe tiếng reo hò:
- Ô, gia đình chủ tịch thời trang đến chào hỏi gia đình quốc dân kìa!.