Hồng Hoang - Virus Tử Thần

Chương 22: Sam Phần 1






Thủ đô Vĩnh Hằng là thành phố hiện đại hóa, con người nơi đây luôn nhộn nhịp cuộc sống xô bồ hối hả.

Từng giờ từng phút gấp gáp với dòng xe cộ đi ngược về xuôi.

Mọi nơi có vô số moto, oto nối đuôi nhau chạy loạn như đàn kiến vỡ tổ.

Mỗi nẻo đường phân luồng rành mạch, mỗi điểm giao thông dựng đèn xanh đèn đỏ báo hiệu rõ ràng, nhưng chỉ các đường xoắn ốc vòng từ dưới lên những cây cầu treo lơ lửng, con người mới đi đúng nơi quy định vì không còn lựa chọn nào khác.

Từ đường đất ngoại ô hay trong thành phố, đường vòng xuyến đến quốc lộ, hầu hết phương tiện đi theo ý thích, chốc chốc phố phường giật mình thon thót đám thanh niên nẹt pô đánh võng tóe lửa.

Bọn choai choai dám vượt đầu oto gây tai nạn lớn nhỏ.

Nản nhất tắc xe giờ cao điểm.

Hễ bốn giờ chiều y như rằng gần như mọi đường chật cứng xe, không nhích nổi nửa bánh.

Đám tài xế mất kiên nhẫn bấm còi liên tục.

Khách đi taxi sốt ruột hơn, ai thăm người nhà càng điên tiết.

Sam phải chịu căn bệnh kinh niên ở Thủ đô, hắn lổm bổm chửi thề:
- Tổ bà nó chứ, Thủ đô kiểu lồng gì thế này! Lần éo nào cũng rứa!
Tài xế liếc Sam trên kính chiếu hậu, gương phản chiếu hình ảnh thiếu niên sở hữu mũi to bè, môi dầy bóng lưỡng đồng điệu làn da màu nâu đồng.

Chân mày lưỡi mác, phần đuôi cong vồng tận khóe mắt tinh nhanh rực sáng.

Tài xế cười mỉm nhòm cái mặt Sam thay đổi toàn diện, không còn láu lỉnh cười đùa khoe hàm răng trắng bóc đều như hạt ngô nữa, thay thế là bộ dạng đâm lê như lính đánh thuê, hai hàng lông mày cắm xéo xuống ánh mắt hằm hằm hè hè kiểu đừng giỡn mặt tao.

Gã cười nói với khách quen:
- Cậu đến cái xứ này mấy lần rồi vẫn chưa quen hả?
Sam hếch hếch mép vặc lại:
- Mịa, quen cái gì chớ cái này có bị tỷ lần, tôi vẫn chửi như lần đầu!
Kế bên Sam là người đàn ông da nâu đồng, đầu trọc lốc không một cọng tóc, miệng rộng hằn vết sẹo lớn bên mép, mày rậm sâu róm, hai mắt to cộ sáng quắc, sống mũi thẳng dọc quặp nhọn ở đầu.

Tướng mạo dữ dằn, thân hình lại lực lưỡng phải trượt người cúi đầu tránh chạm trần xe.

Cơ bắp cuồn cuộn hệt rambo muốn xé toang cả áo ba lỗ lẫn áo da cụt tay sát nách.

Chiếc quần rằn ri quân đội co giãn bên ngoài đôi chân to lớn với bắp đùi săn chắc.

Ông ta chép miệng thở phù tính hổ báo của Sam:
- Mày ngậm mồm đi, bực mình vì kẹt xe lại nghe mày lảm nhảm, điên cái đầu!
Sam giơ ngón tay thối lên:
- Im đi ông già! Ông còn lắm mồm hơn ấy!
Ông ta trợn ngược mắt nhìn Sam, vung tay vỗ vào đầu hắn:
- Thằng mất dạy, tao là bố mày đấy!
Sam ôm đầu gào lên:
- Bố cái lồng, bố éo gì động tí lại lôi thằng con ra đập!

Bố già đỏ mặt tía tai chửi con bố láo.

Gã tài xế quen cảnh này, lần nào ra Thủ đô, bố con phường chèo lại gọi gã chở đi.

Trăm lần như một, bình thường cha con vui vẻ tếu táo nhưng bực lên là chửi nhau vung xích chó.

Gã muốn cười mà không dám cười, cổ họng cứ khùng khục giật mình nghe Sam quát:
- Mẹ kiếp, tôi éo đi xe nữa, trượt patin còn sướng hơn!
Sam hay chơi ngông, gã tài xế vẫn bất ngờ chuyện hắn đòi xuống xe:
- Cậu định trượt patin từ đây đến đó sao? Cách xa sáu cây số đó! Đường còn tắc nữa!
Sam vẫn ông ổng chửi bậy:
- Mẹ khỉ, tôi méo chờ được nữa! Ông anh đang đợi tôi, tôi còn chết dí ở đây sẽ không kịp gặp ổng!
Hắn mở cửa, vỗ mông vào mặt ông già:
- Bố già cứ ngồi đó đợi đến Tết sao Hỏa nhá! Há há há...
Người đàn ông tát bốp vào mông Sam, đẩy hắn bay ra ngoài:
- Cút mịa mày đê!
Sam ngã chúi dụi vào moto, hắn phát hiện chủ xe là cô gái với số đo ba vòng chuẩn như hoa hậu thế giới.

Bản mặt cau có liền hơn hớn, cặp mắt sáng rực hơn đèn pha, mắt phải hếch lên nhòm chòng chọc vào bộ ngực siêu to khổng lồ, mắt trái cụp xuống soi vô cặp mông cong mẩy lõm xuống yên xe.

Hắn giả bộ mất thăng bằng để nhào tới bóp mông, úp mặt sát ngực hít hà, miệng đơm đớp cười dâm đãng kiểu dâm tặc.

Cô gái không kịp phản ứng, nàng bị hắn đụng chạm, mặt đỏ như gấc, giận dữ đẩy hắn, dang tay tát cháy mặt:
- Thằng biến thái khốn nạn!
Sam xoa mặt in đỏ dấu tay, cười hề hề nhòm cô gái.

Mấy người xung quanh quay về phía Sam, cô gái giơ tay tát hắn phát nữa, nàng dừng giữa chừng, ngớ người trân trân ngó hắn:
- Ơ, anh là...
Mọi người ngờ ngợ:
- Ai trông quen thế nhỉ?
Bọn họ cố nhớ xem là ai, bố Sam ném ván trượt patin ra ngoài:
- Sam, cầm đê!
Sam không cần quay đầu, giơ tay bắt ván, nhe răng cười toe với cô gái:
- Bye bye cô em nhá, hẹn gặp lại! - Hắn nhảy lên ván trượt lướt về phía trước, Sam đột nhiên nhoái đầu, hẩy hẩy hai hàng lông mày lên trêu gái - Cô em có ba vòng ngon vãi cả...!l, ấy chết anh nhầm, vãi đạn mới chuẩn, anh thích! Há há...
Mọi người nghe có kẻ gọi tên Sam, xem hắn lướt ván lách qua dòng moto chắn lối, kỹ thuật điêu luyện, tốc độ cực nhanh nhưng không chạm vào ai, tất cả reo lên:
- Đúng là Sam rồi!
Tài xế trông bóng Sam len lỏi trong biển xe, chẳng mấy chốc mất hút, gã vui vẻ cười:
- Cậu ta vẫn bất trị và ngang bướng, bao năm nhắng nhố như xưa, không hề thay đổi!
Bố Sam ngoáy ngoáy tai:
- Nó tám chục tuổi vẫn bố nhắng bố nhít thôi! Nó còn dám giỡn mặt với cả bố nó! - Người cha thổi phù ráy tai, nhăn mặt ngoáy tai kia - Tiên sư thằng mất dạy, nó không bao giờ gọi tôi là bố, toàn gọi ông già mới đểu!
Gã tài xế cười chảy nước mắt:
- Bác cũng thế, không hề thay đổi!
Bố Sam tặc lưỡi:
- Ờ thì cha nào con nấy, con hơn cha là nhà có phước! Cơ mà phước này tôi đếch ham, phước méo gì con lại đếch sợ bố, nó còn tẩn nhau với cả bố nó nữa, hãm bỏ mẹ!
Gã tài xế bó tay với ông bố, hắn cười không nhặt được mồm:
- Có con trai như bác kể cũng thú vị phết!
Bố Sam quẹt quẹt mũi cười ruồi:
- Thú vị khỉ gì, mệt với nó bỏ mịa.

Bố láo, mất dạy, lão giời chả hơn cái vung nồi cho nó muốn úp lúc nào thì úp.

Giời nó còn đếch sợ, bố nó cũng đếch sợ! Đúng là xui tận mạng...
Sam đang ở khá xa bố mình, hắn lướt ván trượt như bay trên đường cao tốc, mũi hẩy hẩy hắt xì rõ to.

Sam lổm bổm chửi thề:
- Mịa, ông già lại nói xấu thằng con rồi! Thây kệ ổng, bây giờ phải tập trung vào chuyên môn!
Sam ngước phía trước, đường hình như thưa bớt, oto vãn hơn, nhưng còn tắc với hàng dài moto đỗ la liệt.

Sam nhíu mày tìm khe hở trong đống xe, một con đường nhỏ hẹp lại ngoằn ngoèo uốn éo nối liền nhau hiện trong mắt hắn.

Sam hé miệng cười:
- Có thế chứ, bố bắt được mày rồi!
Sam cầm ván xoay vặn tháo khớp nối hai mảnh, một mảnh mang khe rãnh để đút mảnh kia vào cho gọn.

Hắn cởi xanh tuya là dây da có chốt cài kiểu mũ bảo hiểm, đầu dây kia gắn móc chùm chìa khóa.

Sam khoặc móc vào lỗ phía đầu ván và quàng sau lưng, cài khóa chốt ở đuôi ván.

Hắn tháo đôi giầy patin treo lủng lẳng trước ngực, xỏ vô chân, chỉnh lại cẩn thận một lần, Sam rùn người lấy đà trượt nhanh như phi đạn, thân hình nhỏ thó hóa thành tia chớp xuyên xẹo hàng hàng lớp lớp xe cộ.

Người đi đường thấy bóng nửa đen nửa vàng cuốn gió lướt qua cực nhanh, định thần nhìn lại cái bóng biến mất.

Ai tinh mắt mới thấy bóng đội mũ lưỡi trai đỏ, mặc quần đùi trắng, áo đen ngắn tay bên trong, ba lỗ vàng bên ngoài, đeo găng tay cụt ngón màu đỏ, dây chuyền bạc tung bay trước ngực theo từng nhịp lướt.

Kẻ nhạy bén trông bóng gần cúi rạp người, hai tay vung vẩy về phía sau:
- Hắn là…
Bóng xẹt qua xẹt lại, nhăn mặt nhòm ba xe xếp thành một hàng.
- Con mẹ bọn trẻ trâu cản đường bố!
Cái bóng tức giận chửi ầm ĩ, nhún chân nhảy xoay người về bên phải.

Thân hình hắn bay trên không trung xoáy hơn bông vụ đập vào mắt kẻ kia:
- Sam patin!
Anh ta thốt lên nhìn Sam hạ cánh an toàn.

Đám đông nghe có người gọi cái tên đặc biệt, vội vàng lia mắt tìm kiếm nhưng bóng Sam mất dạng.

Sam luồn lách nhanh hơn cơn thoi qua dòng xe trải dài dằng dặc.

Mắt láo liên tìm đường xung quanh, đôi chân lả lướt như vũ công khiêu vũ trên đường phố, tai lắng nghe mọi âm thanh.

Tiếng còi xe, tiếng trò chuyện cùng tiếng chửi bới vang khắp nơi.

Thi thoảng có tiếng reo lên thích thú:
- Ơ, Sam patin kìa chúng mày!
Nhóm nữ sinh dáo dác:
- Đâu, Sam ở đâu?
Sam vẫn lao đi vùn vụt, hắn không muốn chậm nửa giây.


Một khi chưa cán đích, hoa hậu thế giới, tứ đại mỹ nhân hay bất kỳ cô gái có bộ ngực siêu to khổng lồ, vòng ba nóng bỏng rãy xuất hiện, hắn vứt bỏ hết thảy.

Tâm trạng nóng hơn lửa đốt lên nỗi lo sợ.

Hắn sợ tới trễ sẽ thấy người hắn quan tâm khóc thương kẻ hắn kính nể.

Sợ hãi hối thúc tăng tốc nhanh hơn.

Cơ chân chịu sức ép có thể gây hại về sau, so với nỗi sợ hơn mọi thứ đáng sợ kia, nguy cơ tiềm ẩn ấy chẳng là gì với hắn.

Mất đôi chân linh hoạt, hắn phải từ bỏ tất cả đam mê, cuộc đời hắn bế mạc.

Nhưng không kịp đến, hắn hối hận cả đời.

Sam gầm lên tăng hết tốc độ vượt qua đoạn tắc đường.

Hắn mặc kệ cảm giác tê tê ở mắt cá, thoăn thoắt chạy lên cầu vượt cách đó mươi bước.

Trời nổi gió lớn, sóng ầm ầm dưới sông, hắn dừng bên lan can màu đỏ, nhòm chòng chọc xuống sông.

Người đi đường lũ lượt vây quanh hắn, giới trẻ bu đến đông nhất, mấy em gái chanh cốm và đám choai choai đầu xanh đầu đỏ tíu tít cười nói:
- Sam, cho em xin chữ ký đi anh!
- Sam, chụp với em một tấm nhé!
Mọi hạng người trên cầu rút điện thoại chụp lia lịa Sam.

Đám thanh niên mê Parkour và patin bày tỏ ngưỡng mộ, kẻ cầm ifone quay clip Sam đứng bất động, kẻ tìm cách bắt chuyện.

Sam cười khinh giơ ngón tay thối.

Tất cả trợn tròn mắt, vô văn hóa với fan là tối kỵ, cả lũ mặt đỏ như vang lao nhao chửi bới.

Sam theo dõi dưới sông, cách nửa phút, sóng cuộn rất cao.

Hắn quan sát mấy lần, sóng lặp lại quy tắc đó.

Sam cởi patin, nối đôi giầy bằng dây thừng, quàng lên cổ.

Hắn lắp hai mảnh ván trượt vào nhau, rút túi lấy chip cảm ứng gắn giữa ván.

Sam vừa thao tác vừa nghe bọn tự nhận fan hâm mộ chửi hắn không bằng con chó:
- Mày làm gì thế? Mắc bệnh ngôi sao à?
- Quá khứ qua lâu rồi, mày vẫn còn cay cú sao? Đồ hẹp hòi!
- Mày là người của công chúng lại xúc phạm người hâm mộ, mày không xứng làm tuyển thủ quốc gia!
- Tao đang nghi ngờ ngày xưa mày có oan thật không?
Sam bình thản mọi lời sỉ nhục.

Đám nghiện chỉ trích dám chửi hắn coi thường fan, bù lu bù loa nhắc quốc gia với kẻ từng bị đất nước ruồng bỏ.

Hai từ “bị oan” chọc vào nỗi đau quá khứ.

Lũ người từng được hắn kính trọng ban nỗi đau ấy.

Thế giới phỉ nhổ hắn, khoét vết thương lòng hằn thành vết sẹo và dìm vào bãi nước bọt hôi thối.

Có một kẻ tin hắn tuyệt đối.

Bất chấp hậu quả, chịu mọi oan ức, từ bỏ đam mê cùng lý tưởng, chấp nhận bị chế giễu sỉ vả cay độc, một mình chống lại thế giới để vực dậy tinh thần cho hắn.

Thời gian đó, hai người sống trong địa ngục hắt hủi.

Không ai tin tưởng ngoài người thân.

Hắn tuyệt vọng buông xuôi, kẻ đó miệt mài tìm bằng chứng minh oan.

Thói đời phù thịnh đếch phù suy.

Tòa tuyên bố hắn vô tội, lũ muôn mặt chân thành xin lỗi.

Sam tin chắc chắn trong số lũ dạy đời kia có không ít kẻ từng nguyền rủa rồi tạ tội xin lỗi anh em hắn.

Bọn giả tạo đổi mặt nạ xoành xoạch, hắn coi là súc vật nói tiếng người.

Cây muốn lặng, gió chẳng dừng, hắn không thèm chấp, đám thích bắt đời sống theo ý mình lại đụng chạm vết sẹo, đồng nghĩa xúc phạm kẻ chống cả thế giới vì hắn.

Mọi nhẫn nhịn bị thịnh nộ đốt cháy rừng rực, cơn điên rạch chằng chịt căm phẫn lên bộ mặt tím đen, bầy đàn run lẩy bẩy luống cuống tránh xa.

Sam cười hềnh hệch lúc lắc đầu ê a hát:
- Bắc thang lên hỏi lão giời, người chung một nước với bầy chó chết có nhục hay không?
Nhóm thanh niên đòi giết sống hắn.

Sam xoáy tròng mắt xám đục quỷ dị vào đám đông, ai nấy sợ chết khiếp hết ho he.

Gã ngạo đời đi giật lùi đến lan can bên kia:
- Lão giời lão trả lời rằng, tao còn thấy nhục huống chi là mày!
Loại thích làm nhục đắc ý chiêm ngưỡng người chịu nhục, bản thân bị nhục lại tức điên nhưng đếch dám nổi cơn tam bành.

Kẻ can đảm nhất cũng chỉ lén thù hằn nhìn hắn.

Sam cười khẩy bọn gan mọc ở miệng.

Hắn xỏ một chân vô khe gờ ở đầu ván, buộc dây, trượt hết tốc độ về phía trước.

Cách lan can đỏ ở cự ly nhất định, Sam nhảy xuống cầu.

Toàn trường hét lên cuống cuồng đến xem.


Ngỡ mình chọc ngoáy vết sẹo bức hắn tự tử, chúng sợ gánh trách nhiệm.

Nỗi sợ bôi mặt vàng như nghệ, cả bọn há hốc mồm trông hắn cuộn tròn xoay vòng thân hình.

Cầu cách sông khá cao, tự sát cầm chắc cái chết.

Dòng sông cuồn cuộn sắp ép chết hắn.

Sam cười tràng dài, thanh âm sảng khoái vang động cùng tiếng sóng ầm ào.

Kẻ trên cầu, người dưới bờ sửng sốt ngó Sam đạp ván vào cột sóng, nước văng khắp cơ thể.

Kẻ nào kẻ nấy trợn ngược ngó mưa bay lất phất táp qua Sam.

Hơi nước lạnh thấu xương kích phát hưng phấn đỉnh điểm.

Sam dậm nhẹ xuống làn sóng đương hạ thấp cực nhanh.

Khí thế áp đảo tạo cảm giác thiên nhiên lép vế dưới chân quái vật.
- Tên quái vật đó là ai thế?
- Đùa nhau à?
- Chơi ngông thế này chỉ có Sam patin chứ còn ai vào đây nữa!
Sam cách khá xa người trên bờ, thoáng nghe tán tụng, gã ngạo đời đếch thèm cho vào tai.

Chip cảm ứng nhấp nháy chuyển chế độ tương tích với nước, ván theo đà rướn người trượt là là trên sông.

Tốc độ tăng nhanh lao vút đi, mặt nước rẽ đôi cuộn tung bọt trắng xóa.

Sam co chân dậm mạnh phía đuôi ván, rùn thân nhảy bật lên cao, thân hình quay một vòng bay qua đầu đám trên bờ.

Sam căn chỉnh điểm rơi ở thảm cỏ dày mượt để giảm lực va đập.

Khán giả chưa hết trầm trồ màn biểu diễn vô tiền khoáng hậu, bóng Sam mất dạng sau hẻm nhỏ.

Bình thường hắn không điên làm trò này, nay phải mạo hiểm nhằm đi tắt.

Qua hẻm nhỏ, Sam vòng vèo vài đường ngang ngõ tắt, trượt thêm đoạn dài nữa, vạch đích hiện ra.

Sam thở phù cho phép đôi chân nghỉ ngơi.

Hắn tháo ván trượt lắp vào nhau đoạn quàng trên lưng, lững thững cất bước.

Hàng dài người đứng ngồi lố nhố hai bên đường ồ ạt bao vây hắn.

fangirl bu hơn ruồi bu mật, hò hú phấn khích bấm muốn nát phím chộp ảnh, quay clip.

Em này một câu, em kia một câu, ríu rít xin chữ ký cùng chụp hình chung.

Sam di chuyển tốc độ cao suốt chặng đường dài, đôi chân rã rời, tâm trạng bức bối.

Hắn chưa thoải mái hít thở lại chịu quấy nhiễu, tinh thần căng như dây đàn đứt tung dưới tiếng quát:
- Mẹ kiếp, tránh ra hết cho tao, mấy con rụng trứng này!
Thể hiện hâm mộ không ngờ bị hắn chửi, fangirl mỗi người giận dỗi một kiểu.

Em rơm rớm nước mắt mím môi muốn khóc.

Em sồn sồn chửi hắn không tôn trọng fan.

Em khác cào phụ khoa ăn vạ tố hắn khinh thường phụ nữ.

Sam đếch rảnh hơi cãi nhau với đàn bà, hắn gầm gừ dọa nạt ép tránh đường.

Truyền thông tụ tập phía xa thấy Sam đi ra từ dàn fangirl, kền kền tung cánh bay loạn, bầy đàn bâu lấy nhăm nhăm đánh chén hắn:
- Cuối cùng anh cũng xuất hiện, chúng tôi chờ mãi!
- Anh có biết Hanna Izumi không ạ? Cô ấy là ai, thưa anh?
Hàng đống câu hỏi quay mòng mòng đầu Sam, hắn chóng hết mặt mày bực gội gắt:
- Báo chí cái củ cải gì toàn hỏi chuyện riêng tư gái gú thế? Câu này tôi có biết cũng méo bắt nhời.

Đừng làm phiền tôi, tránh ra!
Một năm nay, truyền thông quá quen thái độ cục súc này, phóng viên chưa chịu buông tha mà quyết rỉa xác hắn bằng mọi cách:
- Xin anh cho biết suy nghĩ về chuyện Hoàng Kim tai nạn!
- Tôi nghe nói Hoàng Kim phóng nhanh vượt ẩu mới tai nạn, anh nghĩ sao về việc này?
Sam đột nhiên khựng lại, siết hai tay đến rách găng, các ngón từ từ thả ra buông lỏng cơn điên.

Sam đếch bận tâm lũ kền kền xâu xé mình thế nào, mục tiêu lại không phải hắn, Sam chỉ là miếng mồi nhử cho bầy thú kiếm cớ mổ xẻ Hoàng Kim.

Gã ngạo đời đâu thể nổi khùng để cái xác chưa thối rữa kia bị rỉa nát bét.

Hắn nén giận bình thản hỏi:
- Các người có tin tôi là thằng hiếp dâm không?!.