Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 87: 87: Độc Tâm Chủng






Sau khi điều tức xong Vũ Phàm liền cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, bây giờ Vũ Phàm có cảm giác như thể là hắn có thể hấp thu và luyện hóa độc tố để tôi luyện chân nguyên và nhục thân.

Hắn đánh ra một chỉ về phía trước, chân khí đâm xuyên cự thạch, độc tố trong chân khí tiếp xúc với không khí kêu lên mấy tiếng xèo xèo.

"Không tệ!" Vũ Phàm âm thầm đánh giá một phen, có thêm Thiên Độc Tằm vương mẫu thực lực của hắn lại tăng thêm một bậc, nếu dùng thứ này để luyện hóa tơ của Bách Quỷ Diện Tri Chu thì đối với Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ chỉ cần bị cứa một vết thương nhỏ thôi cũng đã đủ vong mạng.

Lão thấy Vũ Phàm đã ổn, liền nói:
- Tiểu tử lần này tính ra ngươi được lợi không nhỏ! Ngươi tản công rồi luyện lại theo pháp quyết này!
Vũ Phàm nhíu mày hỏi lại lão:
- Tiền bối chuyện này có chút !
Lão cười lạnh cắt ngang lời của hắn.

- Ngươi tu luyện công pháp của Hoàng Thiên tông nhưng không phải là đệ tử của bọn họ, trước sau gì cũng phải tản công, bây giờ tản công ta có thể giúp ngươi một bước trở lại Trúc Cơ kỳ.

Vũ Phàm nghe thấy vậy thì lập tức nói:
- Vậy hết thảy theo ý của tiền bối!
Hắn nhặt quyển công pháp trước mặt lên đọc được một lúc thì thấy là lạ, dường như công pháp này là thải dương bổ âm a! Hắn nhăn nhó nói với lão:
- Tiền bối, người xác định không đưa tiểu bối nhầm quyển công pháp chứ?
Lão hừ lạnh, tức giận nói:
- Ngươi nhiều lời quá! Rốt cuộc có luyện hay không? Cùng lắm ta tìm một tên khác thay ngươi vậy, người chết trong tay ta không tám trăm thì cũng một ngàn!
Con ngươi Vũ Phàm liền co rút lại, hắn cười khổ, lần này đúng là bị người tính kế, quả nhiên ở trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí cả.


Hắn nghiền ngẫm một chút rồi nói:
- Trước khi tiểu bối luyện công pháp này tiền bối phát thệ bằng đạo tâm, sau khi tiểu bối giúp cháu gái ngài giải độc tiền bối phải thả ta ra, đồng thời không được sát hại và uy hiếp tiểu bối bằng bất cứ phương thức nào nữa!
Lão cười lớn một tràng rồi nói:
- Nếu không thì sao?
Vũ Phàm nhìn về phía tiểu cô nương rồi cười lạnh:
- Tiền bối chịu khó tìm người khác a!
— QUẢNG CÁO —
- Muốn chết?
Vũ Phàm cười lạnh, nhìn sắc thái của nàng sớm đã không còn chống đỡ được bao lâu, bây giờ lão mà giết hắn thì nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm, hắn nói:
- Nếu tiền bối tin tưởng tiểu cô nương đây có thể cầm cự cho đến khi có người khác thay thế tiểu bối thì cứ việc ra tay a!
Vũ Phàm ánh mắt vô cùng kiêu ngạo nhìn lão.

- Ngươi!
Lão tức đến nổ phổi, không ngờ phút cuối lão bị hắn nắm thóp như vậy.

- Được, ta sẽ phát thệ, ngươi cứ liệu hồn mà làm!
Nói rồi lão dùng tinh huyết của mình vẽ ra một cái cấm chế rồi phát thệ trước mặt Vũ Phàm.

Xong xuôi hết thảy Vũ Phàm mới bắt đầu tản công, tái tu luyện theo pháp quyết mà lão đưa cho.

Phụt!
Vũ Phàm phun ra một búng máu tươi ướt đẫm cả mặt đất, sắc mặt tái nhợt, tản công trùng tu quả nhiên không hề dễ chịu.


Hắn ngưng thần nhập định, nuốt xuống một lúc tám viên Luyện Khí Đan rồi vận chuyển chân khí trong cơ thể theo khẩu quyết của công pháp mà lão đưa cho hắn.

Kinh mạch của hắn đã được khai thông nên nhanh chóng hấp thu dược lực mà hắn đưa vào, ầm ầm tràn về tích lũy bên trong đan điền của hắn, lão nhân ở bên ngoài cũng truyền vào người hắn chân khí tinh thuần hỗ trợ hắn bồi đắp căn cơ, nhanh chóng đột phá tu vi.

Khoảng sáu canh giờ sau, Vũ Phàm cũng thu công, bây giờ hắn đã đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ như lúc đầu, quả nhiên có cao thủ hỗ trợ quán đỉnh mọi thứ đều thuận lợi và nhanh chóng hơn bình thường rất nhiều.

Nhưng chỉ có điều là chân khí trong cơ thể hắn rất ôn hòa không mang bất kỳ thuộc tính hay lực sát thương nào như những công pháp khác, nói cách khác hắn bây giờ chính thức đã trở thành một cái lô đỉnh.

"Mẹ nó, thật là xui xẻo, đụng phải lão cáo già!" Vũ Phàm chửi rủa lão trong lòng, nhưng trước tiên phải bảo mạng rút lui ra khỏi đây rồi mới có thể tính tiếp.

Lão cười lớn nhìn hắn rồi lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi được song tu cùng cháu gái ta đó là diễm phúc của ngươi, còn ở đó mà oán với chả hận! Ha ha !
Vũ Phàm phỉ nhổ trong lòng không thôi, bất quá hắn không nói gì với lão cả, hắn chỉ hỏi:
- Bây giờ công pháp tiểu bối cũng đã luyện xong, bước tiếp theo phải làm như thế nao?
Lão hờ hừng nói:
- Hừ lại còn thế nào nữa, tất nhiên là song tu rồi! — QUẢNG CÁO —
Nói rồi lão quay sang khích lệ cháu gái của lão:
- Tiểu Nhã, con còn nhớ khẩu quyết ta dạy cho con chứ, bây giờ con dùng với hắn là có thể đẩy hết đau đớn này ra ngoài.

Nàng lo lắng nhìn Vũ Phàm rồi hỏi lão:
- Gia gia, huynh ấy sẽ không mất mạng chứ?

Lão gật đầu đáp lời nàng:
- An tâm, hắn không mất mạng đâu, nếu không phải vì yêu cầu này của con sao ta lại vất vả như vậy chứ!
Nói rồi lão nhìn sang Vũ Phàm.

- Tiểu tử ngươi lại đây!
Vũ Phàm chán chường đứng dậy đi về phía tiểu Nhã, nàng thấy hắn đi qua liền nói với hắn.

- Muội đa tạ huynh đã giúp muội giải độc, gia gia muội tính khí cộc cằn vậy thôi nhưng tuyệt đối là người tốt, gia gia sẽ không lừa huynh đâu!
Vũ Phàm cười hiền hòa đáp lời nàng:
- Ân, ta biết rồi!
Nhưng trong bụng hắn lại hừ lạnh, tốt cái gì chứ, rõ ràng là một lão cáo già mà, hắn bây giờ tức muốn nổ phổi mà không có chỗ phát tiết.

Vũ Phàm đưa tay đối chưởng với nàng, đột nhiên chân khí trong cơ thể của hắn bị nàng điều khiển, hắn hoàn toàn mất đi khống chế với chân khí, toàn bộ chân khí tinh thuần trong người hắn ầm ầm đổ vào cơ thể nàng, còn chân khí mang theo độc tố của nàng lại truyền vào cơ thể của hắn.

Vũ Phàm lập tức cảm nhận đau đớn do độc tố gây ra, thất khiếu hắn không ngừng chảy máu đen.

Lão ở bên ngoài hừ lạnh, áp chưởng lên lưng hắn hỗ trợ hắn hóa giải một phần nguy hiểm.

Chân khí của hắn và tiểu Nhã luân chuyển qua lại giữa hai người, đến một lúc nhất định, độc tố của tiểu Nhã đã hoàn toàn chuyển sang Vũ Phàm, cơ thể nàng đã không còn bất kỳ độc tuyến nào nữa, mà thay vào đó là sắc thái hồng nhuận khỏe mạnh.

Đôi môi của nàng chuyển từ màu tím nhợt nhạt sang màu anh đào rực rỡ căng mọng.

Vũ Phàm lúc này tưởng chừng đã xong, đột nhiên từ trong cơ thể nàng một cái Độc Tâm Chủng chạy sang kinh mạch của Vũ Phàm rồi nó nhanh chóng bám lên tâm mạch của hắn, độc tố lập tức phát tác, làm hắn đau đớn kịch liệt hét thảm một tiếng.

- Aaaa !.


Tiểu Nhã lo lắng nhìn gia gia của nàng, nàng gấp gáp nói:
— QUẢNG CÁO —
- Gia gia, gia gia mau cứu huynh ấy!
Lão hừ lạnh, lập tức nhét vào miệng Vũ Phàm một viên đan dược, độc tố nhanh chóng rút đi, nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, hắn gằn lên từng chữ:
- Độc Tâm Chủng? Lão già, ngươi hố ta?
Vũ Phàm lúc này đã phát bực trực tiếp chất vấn lão, lão cười khục khặc nói:
- Nếu không ta cần ngươi để làm gì? Tiểu tử chúc ngươi may mắn! Ha ha !
Lão nói rồi quay người dẫn theo tiểu Nhã rời đi, nàng thấy vậy vội dứt tay lão ra chạy đến ôm lấy Vũ Phàm một cái, nàng nói nhỏ vào tai hắn:
- Muội nhất định sẽ quay lại tìm huynh, huynh phải nhất định phải sống sót, nhất định phải chờ muội!
Nói rồi nàng nhét vào tay hắn một cái túi thơm, rồi chạy theo lão rời đi.

Những hành động này của nàng tất nhiên không lọt qua mắt lão, lão hừ lạnh một cái rồi mang theo nàng thuấn di đi mất.

- Mẹ nó, khốn kiếp!
Vũ Phàm hét thảm trong hang động.

!
Tiểu Nhã dùng thần thức quan sát nội thể của mình, đột nhiên nàng đỏ mặt, nàng cảm nhận được khí tức và hơi ấm của Vũ Phàm hiện hữu trong cơ thể của nàng.

Lão nhân nói với nàng:
- Hừ, con đừng quá để tâm đến chuyện này, chỉ là một chút chân khí mà thôi, về sau tản công tu luyện lại là được!
- Gia gia ! con không muốn tản công!
Lão nghe xong tức đến nổ phổi, lão hừ lạnh.

- Hừ, chiều quá sinh hư!.