Vũ Phàm về đến tông môn chưa tròn một ngày thì hung tin đã tới, hắn cầm lá bùa bình an của Mộng Nhi trong tay, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía Thanh Sơn thành.
Cảm giác bất lực của năm năm trước lại lần nữa ùa về trong tâm trí của Vũ Phàm, hắn lần nữa lại phải cúi đầu trước số mệnh nghiệt ngã.
Vũ Phàm tự trách bản thân tại sao ngày hôm đó hắn lại từ chối nàng, rốt cuộc cũng chỉ bởi vì hắn quá nhỏ bé, hắn chỉ lo sợ nàng chịu khổ mà không nghĩ đến cảm xúc của nàng.
Ngày đó Vũ Phàm cũng chỉ đơn thuần nghĩ rằng khi Mộng Nhi được gả vào hào môn thì cuộc sống của nàng sẽ đỡ vất vả hơn so với cuộc sống phiêu bạt bất định cùng hắn.
Nhưng Vũ Phàm bây giờ mới nhận ra rằng đối với nữ nhân, bờ vai của nam nhân mà họ tin tưởng là tất cả đối với bọn họ, mất đi điểm tựa này, thế giới của bọn họ sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Bây giờ hết thảy có nói gì đi chăng nữa cũng đã quá muộn màng, Vũ Phàm phải trả một cái giá thật đắt cho sai lầm của bản thân hắn.
Khương lão nhân hiểu cảm xúc của Vũ Phàm lúc này bởi lão cũng là người từng trải, giọng lão trầm đục nói:
- Người ta thường không trân trọng hiện tại cho đến khi nó trở thành quá khứ.
Vũ Phàm siết chặt nắm đấm, im lặng nhìn về phương xa.
Lão đầu nhấp một ngụm trà rồi thong dong nói tiếp:
- Ngươi cũng đừng có đổ tại số phận nghiệt ngã, hết thảy những thứ này đều là do tự ngươi lựa chọn, kẻ nắm giữ vận mệnh là ngươi không phải là lão thiên!
Gió thổi hiu quạnh, làm đạo bào hắn bay phấp phới trong gió, lời của lão đầu tuy thong dong nhưng lọt vào tai hắn lại ầm ầm như sóng vỗ.
Vũ Phàm chợt bừng tỉnh, bấy lâu nay hắn luôn cho rằng là lão thiên trêu người, số phận của hắn định sẵn nghiệt ngã, nhưng nghĩ kỹ lại hết thảy đều là do hắn lựa chọn.
Ngày đó nếu như hắn không nể tình huynh đệ, một kiếm chém chết Trịnh Tuấn Hào thì làm gì có chuyện gia đình thúc thúc hắn bị Hắc Bang giết hại.
Ngày đó nếu hắn dũng cảm đuổi theo Mộng Nhi nắm lấy tay nàng thì làm gì xảy ra cớ sự như ngày hôm nay, tất cả đều là do hắn tự mình quyết định, làm gì có bàn tay của lão thiên ở đây.
Lão thâm thuý lên tiếng giáo huấn Vũ Phàm:
- Bản thân ngươi suy tính quá mức, lo sợ thái quá mới đưa ra quyết định sai lầm, sâu sắc là tốt nhưng cần phải có điểm dừng.
Sau này làm chuyện gì cũng vậy, thà cố gắng làm mà thất bại còn hơn là không dám làm để sau này lại phải hối hận.
Vũ Phàm cúi đầu thi lễ với lão.
— QUẢNG CÁO —
- Đa tạ sư phụ chỉ điểm!
Lão cười nhạt nhìn hắn, ít ra ngộ tính của hắn không tệ, nói một hiểu mười, chỉ cần hắn thật sự hiểu được những lời lão vừa nói thì sau này con đường của hắn đi không ai có thể cản.
...
Ba ngày sau đó, Vũ Phàm ước chiến sinh tử với Ngô Vũ Thiên, trên tỷ võ đài chặt đầu đối phương chấn nhiếp toàn trường để lại nỗi khiếp sợ ở ngoại môn Đạo Tiên sơn môn.
Không những vậy, hắn còn trực tiếp đến Tần gia gửi gắm Hứa Chu Tử cho bọn họ, hy vọng khi hắn rời đi Tần gia có thể ra mặt bảo vệ cho tên mập mạp.
Đổi lại sau này nếu hắn có thực lực trong tay thì phải đáp ứng một cái yêu cầu của Tần gia và bảo hộ cho con cháu của Tần gia.
Đây chính là Tần gia gia chủ đánh cược vào Vũ Phàm, một là bảo hộ Hứa Chu Tử không có gì khó khăn, chỉ cần hắn không làm ra chuyện nhân thần cộng phẫn là được, nhưng dựa theo lời của Tần Ngạo thì lão không lo lắng về chuyện này.
Hai là lão tin tưởng vào mắt nhìn của mình, lão tin rằng sớm thôi Vũ Phàm sẽ là trở thành tuyệt đại cao thủ ở phương Bắc này, nên bây giờ lão tranh thủ kết xuống một cái ân tình với hắn, nếu như không phải thì lão cũng không mất mát gì cả.
Thu xếp xong chuyện của Hứa Chu Tử, Vũ Phàm lập tức từ biệt Nguỵ Hiên trưởng lão cùng với Khương lão nhân dẫn theo Tiếu Ngưng Nhi đi về Trung Thổ.
...
Nghe theo lời khuyên của Khương lão nhân, Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi sử dụng dịch dung thuật để cải biến hình dạng rồi gia nhập thương đoàn tiến về Trung Thổ.
Từ Đạo Tiên sơn môn muốn đến được Trung Thổ cũng phải mất sáu tháng thời gian nếu như đi cùng thương đoàn, bởi vì thương đoàn phải ghé qua các thành trì tiến hành mua bán trao đổi kiếm sinh ý.
Mặc dù tiến độ có chút chậm, nhưng mà so với việc hai người bọn họ hành tẩu một mình thì gia nhập thương đoàn để di chuyển an toàn hơn rất nhiều.
Đội ngũ thương đoàn mà Vũ Phàm đang tá túc gọi là Bảo Kim Thương Đoàn, trong đội ngũ hộ tống hàng hoá lần này có cả cao thủ Nguyên Anh kỳ toạ trấn, nghe nói thực lực cực kỳ lợi hại.
Vũ Phàm cũng tranh thủ mấy tháng thời gian này nghiên cứu trận pháp và đan đạo, tranh thủ sớm ngày nâng cao thực lực.
Trải qua càng nhiều chuyện, Vũ Phàm càng hiểu rõ được đạo lý cường giả vi tôn ở cái đại lục này, chính vì vậy mà hắn không dám lơi lỏng một phút nào.
Hiện tại bọn họ đanh dừng chân ở Trịnh Châu thành, đây là thành trì nằm ở trung tâm của Trịnh Châu, được cai quản bởi Tào gia.
Tào gia khai chi tán diệp ở Trịnh Châu hơn nghìn năm, cao thủ vô số, lão tổ Tào gia là Tào Thái An, tu vi Hợp Thể kỳ đỉnh phong, danh chấn Trịnh Châu mấy trăm năm qua.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm đi đến một cái dược điếm của Tào gia trong thành.
Hắn bước vào trong rồi nói với dược đồng ở đây:
- Tiểu hữu, ta muốn bán Luyện Khí Đan và Hồi Khí Tán, mời giám định và kiểm tra qua.
Dược đồng ở đây liền cung kính nói với Vũ Phàm:
- Đại sư xin chờ một chút, tiểu bối sẽ cho ngươi đi kiểm tra.
Khoảng năm phút sau, tên dược đồng mặt mày trịnh trọng đi đến trước mặt hắn rồi nói.
- Đại sư, quản sự ở đây muốn gặp người, không biết là đại sư có muốn hay không?
Vũ Phàm khẽ nhíu mày hỏi hắn.
- Có chuyện gì sao?
- Không dám giấu đại sư, đan dược người ngưng luyện ra dược lực rất mạnh, vượt qua 2 thành so với dan dược thông thường cho nên thiếu chủ muốn ngài để bàn chuyện hợp tác một chút.
- Thì ra là vậy, vậy phiền tiểu hữu dẫn đường.
- Mời đại sư.
Dược đồng cung kính đáp lời hắn, rồi đi trước dẫn đường.
Hai người bọn họ đi lên tầng ba của dược điếm, đi vào một cái phòng khách sang trọng, có lẽ là dùng để tiếp khách quý.
Thiếu chủ của Tào gia chịu trách nhiệm quản lý sinh ý ở khu phố này là Tào An, con thứ của gia chủ Tào gia đời này, chỉ mới hai mươi bốn tuổi đã là Trúc Cơ lục trọng thiên.
Sáng nay hắn có ghé qua đây kiểm tra dược điếm vô tình phát hiện ra đan dược của Vũ Phàm mang đến bán có dược lực rất tốt nên có ý mời chào.
Khuôn mặt của Tào An rất ưa nhìn, nho nhã thư sinh, toát lên vẻ quý phái sang trọng.
— QUẢNG CÁO —
Hắn thấy Vũ Phàm đi vào liền đứng dậy nói:
- Đại sư mời ngồi! Tại hạ là Tào An, người của Tào gia.
Vũ Phàm tùy tiện ngồi xuống rồi nói:
- Tại hạ Khương Chính Hạo, luyện đan sư nhất phẩm.
Không biết Tào thiếu chủ muốn gặp Khương mỗ là có chuyện gì?
Tào An cẩn thận quan sát Vũ Phàm một lượt, đối phương dung mạo bình thường không có gì đặc biệt, đôi mắt chính trực ngay thẳng.
Hắn nói:
- Tại hạ muốn mời chào Khương đại sư hợp tác với Tào gia..