Sáng sớm tinh mơ, gà trống gáy vang cả trấn nhỏ từng tiếng ò ó o, tiếng gà gáy như thể xua tan đi bóng đêm mờ mịt, nhường chỗ cho tia nắng mùa hạ len lỏi chiếu qua từng kẽ lá.
Lâm Nính San từ trong phòng của mình đẩy cửa bước ra ngoài, nàng hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí trong lành của bình minh, bất chợt nàng nghe thấy tiếng luyện quyền vọng ra từ trong sân của Vũ Phàm.
Bản tính hiếu kỳ dâng lên trong lòng của Nính San làm nàng tò mò tiến tới phụ cận chỗ của Vũ Phàm đang luyện quyền mà quan sát.
Lúc này Vũ Phàm chỉ mặc mỗi một cái quần dài, nửa thân trên hoàn toàn để lộ ra ngoài, lớp da giả dính sát vào cơ thể của hắn để lộ rõ từng đường cơ bắp rắn chắc, trong vô cùng đẹp mắt.
"Oa ..."
Đôi má của Lâm Nính San có chút ửng hồng, mặc dù tướng mạo của Khương sư huynh trước mặt nàng này có chút bình thường, ngày thường nàng cũng không quá để ý đến Vũ Phàm nhưng hôm nay trong lòng nàng lại có một chút khác lạ, nói đúng hơn là lúc này nàng đã bị khí chất của Vũ Phàm thu hút.
Nàng đã nhìn được một lúc nhưng lại không đoán được bài quyền mà hắn luyện, nàng liền phỏng đoán có lẽ là công pháp luyện thể của Kiếm Vương truyền lại cho Vũ Phàm để củng cố căn cơ.
Vũ Phàm đương nhiên nhận ra được sự hiện diện của Nính San, nhưng bất quá hắn không quá để tâm, bởi vì nếu không có khẩu quyết vận chuyển chân khí thì có học được hình thức của Trường Sinh Quyền cũng vô dụng.
Đường quyền của Vũ Phàm uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sinh cơ bừng bừng, mỗi một động tác kết thúc đều để lại quyền kình làm không khí dao động, những tia chân khí hư thoát ra ngoài này cùng với mồ hôi trên cơ thể mang theo độc tố trong nội thể của Vũ Phàm giúp hắn loại bỏ tạp chất tích tụ trong nội thể.
Vũ Phàm thu công, hắn xoay người tìm lấy cái khăn, vừa lau mồ hôi trên cơ thể vừa vu vơ nói:
- Lâm muội muội, muội còn muốn đứng đó đến bao giờ a?
Lâm Nính San nghe thấy Vũ Phàm hỏi như vậy, mặt liền đỏ bừng bừng, nàng bưng tai chạy vội về phòng, nàng lúc này quả thực vô cùng xấu hổ, lén nhìn trộm sư huynh luyện công, còn bị người ta phát hiện.
"A ...!xấu hổ chết mất ...!hu hu ..."
Nàng đóng chặt cửa phòng, trái tim thổn thức một hồi, nghĩ tới chuyện lúc nãy, mặt nàng lại đỏ lên một mảng.
La Tiểu Phong cùng Trương Hoàng Khôi nói với Vũ Phàm:
- Khương sư huynh thật là diễm phúc vô tận a! Ha ha ...
- Các ngươi đừng nói linh tinh ...!ha ha ...
Vũ Phàm cười cười đáp lại lời của bọn họ.
Một canh giờ sau, mặt trời đã ló dạng, trời cũng đã sáng hẳn, hạ nhân trong phủ của trưởng trấn bận rộn bày biện đồ ăn sáng lên một cái bàn đá đặt ở giữa sân chỗ đám người Vũ Phàm nghỉ ngơi.
— QUẢNG CÁO —
Trương Hoàng Khôi khịt khịt cái mũi, rồi nhìn đồ ăn trên bàn một lượt, hắn chép chép cái miệng rồi nói:
- Chà, sư huynh, sư tỷ nhìn này, thật ngon a!
Vũ Phàm ngồi xuống bàn đá trước, rồi mấy người còn lại ngồi xuống sau, bắt đầu ăn sáng.
Bọn họ dùng bữa gần xong thì tên quản gia tiến vào, mặt lão trông vô cùng vui vẻ, nhưng con mắt lại láo liên ngó ngang ngó dọc, chợt lão nhận ra không có Lục Sở Mộ ở đây, trong lòng có chút lo lắng, lão mở miệng nịnh nọt mấy câu khách sáo.
- Công tử, người thấy đồ ăn như thế nào? Có vừa miệng không? Có cần tiểu nhân thay đổi gì không?
Vũ Phàm ngữ khí bình thường nói:
- Đa tạ lão bá, đồ ăn rất ngon!
Lão xoa xoa hai tay, cúi người thấp xuống, giả bộ hỏi:
- Công tử, hình như còn một người chưa ăn sáng!
Câu này của lão không biết là có ý gì, phải chăng là đang thăm dò đám người bọn họ.
Vũ Phàm vốn đã có dự trù sẵn trường hợp này, liền đáp lời lão:
- À, lão bá nói cái tên Lục Sở Mộ sao? Hắn bị tông môn điều sang tiếp viện cho khu vực phụ cận, sắp tới không thể cùng chúng ta hành động nữa.
- Vâng, thưa công tử, ...!vậy còn chuyện vây sát Liệt Diệm Sư Thứu hôm nay ...
- Vẫn cứ tiến hành như cũ, chẳng qua là một con súc sinh thôi mà!
Ngữ điệu của Vũ Phàm có chút tự tin đáp lời lão.
- Vâng, vâng thưa công tử, vậy tiểu nhân liền đi sắp xếp nhân thủ một chút.
Nói xong lão liền xoay người rời đi, trong lòng hừ lạnh một cái.
"Để ta xem các ngươi có thể hống hách được bao lâu, khặc khặc"
...
— QUẢNG CÁO —
Một canh giờ sau,
Trước đại môn của Lâm Phong trấn, một đội ngũ hơn hai mươi tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đến trung kỳ đang đứng thành hai hàng chỉnh tề, chờ đợi hiệu lệnh của Vũ Phàm.
Nhược Trần có chút lo lắng nói:
- Công tử, đây gần như đã là toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở trong trấn, chỉ còn lưu lại hơn chục người thủ thành, lão hủ cũng chỉ có thể giúp đỡ công tử được một phần, vẫn mong công tử hiểu cho.
Vũ Phàm nhìn đội ngũ đang đứng ở bên dưới một lượt, rồi gật đầu đáp lời của lão, trên khuôn mặt của hắn không để lộ bất kỳ một biểu cảm nào làm cho tên quản gia thấy có chút khó chịu, bởi vì lão không thể đoán được suy nghĩ của Vũ Phàm nếu hắn cứ một mặt lạnh như tiền thế này.
Vũ Phàm đứng trên tường cao, ngữ khí vô cùng trịnh trọng, lớn tiếng nói:
- Chư vị đạo hữu, hôm nay chúng ta sẽ tiến vào Ma Thú Sơn Mạch vây giết Liệt Diệm Sư Thứu trả thù cho những người đã khuất, mang lại bình yên cho Lâm Phong trấn.
Ta hy vọng mọi người có thể xả thân vì đạo nghĩa, phối hợp với Thương Huyền tông, trảm yêu vệ đạo.
- Trảm yêu vệ đạo!
- Trảm yêu vệ đạo!
Đám người bên dưới hô lớn từng đợt củng cố khí thế, rồi nhanh chóng theo chân của Vũ Phàm đi vào rừng sâu.
- Xuất phát!
Lão quản gia của Nhược Trần híp mắt nhìn bóng lưng đám người Vũ Phàm đang rời đi, lão vu vơ nói:
- Ài, hy vọng bọn họ có thể bình an trở về!
Đám người bọn họ đi được một đoạn đường, lúc này đã đến ngã ba ở trong sơn mạch, Vũ Phàm đột nhiên nói với đội ngũ:
- Ta đột nhiên cảm thấy chúng ta nên diệt trừ đám thảo khấu trước, tránh bọn chúng giậu đổ bìm leo thừa lúc chúng ta đối chiến với Liệt Diệm Sư Thứu mà ra tay hãm hại.
Lời của hắn nói ra làm mọi người xôn xao bàn tán một hồi không thôi, nhưng đa phần đều ủng hộ ý kiến của hắn, một người nói:
- Tại hạ biết chỗ của đám thảo khấu, có thể dẫn công tử qua đó!
Vũ Phàm hỏi hắn:
- Đường qua đó có bố trí cạm bẫy gì không?
— QUẢNG CÁO —
Tên này nói:
- Thưa công tử, bọn chúng chỉ bố trí ở gần trại mà thôi!
Trúc Quân Tử trong Chân Nguyên Giải của Vũ Phàm lập tức phản ứng trước câu nói của hắn, Vũ Phàm cười lạnh, hắn nói:
- Thật sự là như vậy?
- Vâng thưa công tử, tại hạ tuyệt đối không dám dối gạt công tử!
Trúc Quân Tử lần nữa phản ứng với lời của hắn, Vũ Phàm nhíu mày, nghĩ kỹ lại một chút, chủ ý vây sát Liệt Diệm Sư Thứu trước cũng là do tên quản gia đề bạt, hơn nữa, lão cũng rất hăng hái trong việc thúc đẩy chuyện này, bây giờ bên trong đội ngũ, có nội gián cũng không phải là chuyện gì lạ.
Đến lúc này, Vũ Phàm đã lờ mờ hiểu được câu chuyện đằng sau, đám người này không nhắm vào Lâm Phong trấn, mà nhắm vào tu sĩ bọn họ.
"Rốt cuộc người đứng sau lưng bọn chúng là ai ?"
Vũ Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được vậy ngươi sẽ phụ trách dẫn đường.
Tên này mặt mày liền hớn hở, hắn nhanh chân chạy lên trước rồi nói:
- Công tử, theo ta!
- Khoan đã!
Vũ Phàm lên tiếng cản hắn lại..