Hồng Hoang Nữ Đế

Chương 11: Thanh dao bí cảnh (trung)




Bên trong thông đạo, toàn bộ giác quan Dạ Vô Song đều biến mất – nàng không nghe, không thấy, không ngửi, không nếm, không cảm thấy được gì, chung quanh chỉ có một màu đen kịt hư vô, đưa tay lên hoàn toàn không nhìn thấy năm ngón tay. Dạ Vô Song cười lạnh:

- Ngươi nghĩ làm hủ bại không gian bên trong kết giới thì sẽ âm được ta?

Từ sâu thẳm bên trong thông đạo chậm rãi vọng về giọng nói thanh tao của một nam tử:

- Ha ha, tất nhiên là không rồi. Ác bà mụ nhà ngươi xưa nay chưa từng sợ mấy loại trò trẻ con vặt vãnh này. Thứ ta chuẩn bị cho người đang ở trong đây, ngay bên cạnh ta. Có gan thì tiến vào.

Dạ Vô Song ồ một tiếng, cười nói:

- Vậy ta đến nhận hảo ý của ngươi.

Vừa dứt câu, nàng khẽ vận nguyên khí, toàn bộ không gian hủ bại bị nàng trong tích tắc dựng lại, một đường hầm xây bằng thanh ngọc hiện ra trước mắt, bốn phía phát ra ánh sáng dịu mắt, cứ cách một đoạn khoảng cách thì trên tường lại có khảm minh châu chiếu sáng, làm tăng thêm vẻ mỹ lệ cho ngọc đạo. Một màn này khiến cho nam tử kia khó chịu hừ một tiếng:

- Thể loại quái vật phi nhân loại như ngươi, không hiểu sao vẫn chưa bị Thiên Đạo thanh trừ…

Dạ Vô Song cười ha ha, rải bước tiến về phía trước:

- Thế nào? Cảnh giới Tạo Hóa của ta làm ngươi ngứa mắt không? Còn nữa, ngươi nói Thiên Đạo? Thật ra ta đã từng bị lão tặc thiên tặng cho một hồi Chân Kiếp lễ vật, suýt nữa thì tan thành linh khí trong thiên địa rồi, ngươi nghe thấy đắc ý không?

- Đắc ý chứ, rất đắc ý nữa là khác. Nhưng mà nếu ngươi tự đem linh hồn mình hủy đi thì sẽ giúp ta càng vui vẻ sảng khoái hơn!

- Ai nha, ngươi làm gì mà lại gay gắt như vậy? Chúng ta là bằng hữu chí cốt lâu ngày gặp lại a?

- Ngươi đi chết đi. Hết thảy chuyện trong đời ta đều là do mình ngươi cản trở, thê tử cũng bị ngươi đoạt, danh ngạch phá hư đăng thiên cũng là do ngươi hủy, tông môn ta gây dựng cũng y nguyên là vỡ nát trong tay ngươi. Hôm nay, chỉ cần ngươi bước vào đây, ngươi tất chết.

- Chậm đã, ngươi kể thiếu rồi a. Ngươi quên kể linh hồn ngươi bị giam, bị tra tấn, bị cấu xé hơn một vạn năm trong đây cũng là kiệt tác của ta nha, hì hì…

Tiếng cười khúc khích của Dạ Vô Song cũng không khiến người kia nổi giận, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa. Dạ Vô Song vẫn giữ nguyên nét cười, khẽ nói ra:

- Hôm nay, Tô Thúy Hương nhờ ta chân chính giết ngươi.

Nam tử bên trong trầm mặc một hồi, rồi phát ra tiếng cười bi thương:

- Ha ha, cả đời ta say mê một nữ nhân, ta càng nguyện bỏ lại cơ nghiệp tông môn phía sau mà theo nàng đi bất cứ đâu. Nhưng cuối cùng chính nàng lại là kẻ nảy ra ý định hủy xác, giam linh hồn ta trong đây để giày vò một vạn năm. Vì cái gì đây? Vì thứ tình cảm méo mó của nàng đối với một nữ nhân khác sao? Hay là vì nàng truy cầu bảo bối gì đó ngươi có mà ta không cầm ra được?

Dạ Vô Song trề môi khinh bỉ:

- Ngươi bớt viết truyện tình cảm lại đi. Năm xưa thứ ngươi tu luyện là một loại công pháp Thiên Đạo không dung, ngươi dám phủ nhận thời điểm ngươi luyện đến đại thành không bị Thiên Kiếp oanh cho nát nửa thân thể sao? Nếu không phải Hương Hương tốt bụng cứu ngươi một mạng, ngươi nghĩ những năm sau đó ngươi sẽ có cơ hội lừa gạt Tô gia ép nàng gả cho ngươi sao? Ngươi cũng đừng quên, lúc ta dẫn thiên quan vạn mã đạp diệt Cửu Trụ Thánh Tông của ngươi, sau đó lôi Hương Hương từ trong hung địa kia ra, nàng chỉ còn một nửa cái mạng, nhân tính cũng đồng dạng chỉ còn có năm phần.

Nói đến đây, Dạ Vô Song không khỏi khẽ hít vào một hơi, đè nén một tia lửa giận lại. Năm đó, Dạ Vô Song và Tô Thúy Hương chỉ mới bắt đầu hò hẹn tình tứ chưa được bao lâu, thời điểm Tô Thúy Hương tìm thấy nửa cái xác còn chút hơi tàn của kẻ kia, Dạ Vô Song cũng có mặt. Tuy Dạ Vô Song đã khuyên nàng mặc kệ hắn, vì Vô Song mờ mờ nhìn ra hắn tu luyện loại quỷ thuật gì, nhưng mà cuối cùng thì nàng cũng không ngăn được Hương Hương cứu hắn.

Về sau, không ngờ là kẻ kia lại trọng hưng trở về mà âm cả hai nàng một vố. Cướp được Tô Thúy Hương về tay rồi, hắn giở thủ đoạn trên người nàng; sau khi nàng sinh một nhi tử cho hắn, nàng cũng bị dị thuật kia tước mất một nửa nhân tính, thêm cả một nửa tính mạng. Cũng may mắn là Dạ Vô Song kịp thời dẫn quân tru diệt Cửu Trụ Thánh Tông, đem nàng cứu ra ngoài.

Giọng nói bên trong trầm mặc hồi lâu, bỗng dưng giả tạo cười phá lên:

- Ha ha ha, ngươi mãi mãi không hiểu được tình cảm ta dành cho Thúy Hương. Quan trọng hơn là: ta từ trong tay ngươi cướp được trong trắng của nàng, ngay cả hài tử nàng cũng sinh cho ta trước. À mà khoan đã, hai nữ nhân chơi nhau thì mãi mãi cũng không có hài tử được a, ha ha ha…

Dạ Vô Song bỗng dưng cười khanh khách, tiếng cười dịu ngọt của nàng làm nam tử bên trong cảm thấy bất an, chỉ nghe nàng nói nói:

- Năm xưa, hình như, ta có tìm thấy một thứ dị vật chôn bên dưới Hắc Long Sơn…

- Hả? Thì sao? Ngươi nói với ta làm gì?

Dạ Vô Song phớt lờ hắn, nói tiếp:

- Mà hình như, lúc ta mở cái dị vật kia ra, cũng tìm thấy một đứa bé…

Đùng, đùng, đùng…

Ngọc đạo chấn động mãnh liệt, giống nhưng có thứ gì đó đang vùng vẫy. Quả nhiên, giọng nói giận dữ của người kia ầm ầm vang lên từ sâu bên trong thông đạo:

- Quỷ nữ! Ngươi đã làm gì con trai ta!

- Hì hì…

Dạ Vô Song cũng không có trả lời hắn, chỉ tiếp tục bước về phía trước. Người kia vẫn tiếp tục vùng vẫy gào thét, nhưng mà cuối cùng vẫn không nghe Dạ Vô Song nói chữ nào, khiến hắn thở hổn hển, bắt đầu đánh ra từng đạo linh hồn lực chém về phía cổ họng Dạ Vô Song.

Tuy đối với Thiên Nhân Giới, hắn là một dạng tồn tại cực kỳ khủng khiếp, có thể đánh ngang tay với một vài đại năng đến từ vị diện cao, nhưng nếu hắn gặp phải một nữ cường nhân mà ngay cả vị diện cao kia nàng cũng đã vượt qua thì sao đây? Hiển nhiên là đòn tấn công của hắn còn chưa tới gần Dạ Vô Song được thì đã bị đánh tan thành linh khí trong tự nhiên mất rồi.

Thong thả đi một lúc, Dạ Vô Song cuối cùng cũng tiến vào bí cảnh ở vùng đất trung tâm. Nơi này đất đai khô cằn, bầu trời đỏ như máu, đâu đâu cũng có quỷ khí chập chờn, từng đống từng đống xương trắng nằm rải rác khắp nơi, phong cảnh thập phần rợn người.

Ở trung tâm bí cảnh, có một tảng đá màu đen kịt, từng đợt từng đợt lực lượng quái dị phát ra từ bên trên tảng đá, chỉ cần có người bước vào trường lực lượng này, kẻ đó nhất định sẽ bị bóp méo cả về hình thể lẫn tâm tính – đây là một loại dị thuật mà ngay cả Dạ Vô Song cũng chưa hiểu hoàn toàn.

Lúc này, từ trong tảng đá lại phát ra tiếng nói:

- Ác nữ chó má, ngươi mau trả lời ta!

Dạ Vô Song lắc đầu, dùng một phần nguyên lực đánh một chưởng lên tảng đá, lập tức khiến cho kẻ kia thét lên:

- A… Con tiện nhân, ngươi đào đâu ra Chí Âm nguyên lực hả?

- Ở đâu ra thì loại não tàn như ngươi mãi mãi không biết được. Hôm nay ta đến để lấy ra đồ vật ta nuôi dưỡng ở đây, sau đó lại vì Hương Hương đánh cho linh hồn ngươi hôi phi yên diệt, đơn giản phải không?

- Nộp mạng!

Linh hồn lực trên tảng đá vừa động, dưới đất lập tức xuất hiện một đại trận do xương trắng dựng nên. Trận này rộng vài dặm, người bình thường đảm bảo chạy không thoát, bên trong còn có tử khí dày đặc liên tục ăn mòn sức sống của người bị bắt vào trong trận. Dạ Vô Song còn chưa nhìn kỹ đại trận thì một cái đại thủ xương trắng đã trồi lên tóm lấy nàng; nó vừa siết tay, Dạ Vô Song đã bị bóp nát. Tảng đá đắc ý cười lớn:

- Tuy ta chưa bóp nát được linh hồn ngươi, nhưng cảm giác bị hủy xác thế nào?

- Ân, cảm giác rất khó chịu.

- Ha ha ha, đúng, đúng, rất khó chịu phải---cái gì!?

Tinh thần lực của tảng đá vừa hướng lên trên thì thấy một mỹ nữ mặc y phục rộng rãi đang ngồi trên đầu mình chải tóc, mắt nàng thì nhìn vào đại cốt thủ bên kia; nàng cảm thán nói:

- Ừm, rất quy mô, còn có thể triệu hồi cả một cánh tay của Cốt Linh.

Nàng đưa tay vỗ vỗ tảng đá, nói tiếp:

- Xem ra suy đoán của ta năm xưa là đúng. Dị thuật của ngươi là đến từ U Minh Giới, chỉ có điều ngươi chỉ mới lĩnh ngộ được một phần đã hấp tấp viết ra một môn công pháp, dẫn tới rất nhiều thứ trên người ngươi bị u minh khí bóp méo. Ngươi mang công pháp của u minh đến luyện trên người một sinh linh còn sống, bảo sao Thiên Đạo Thần Viện lại thả xuống thiên kiếp…

U Minh Giới là một trong các vị diện cao cấp bên ngoài Thiên Nhân Giới. Nhưng mà nơi đây rất đặc biệt, tu sĩ không phải cứ muốn phá hư đến đó là đi được, vì nơi đây không tiếp nhận người sống; chỉ có những cao thủ tu luyện tử khí trong những môi trường rất đặc biệt mới có cơ may tiến vào U Minh Giới.

Tảng đá không thèm trả lời Dạ Vô Song, lại gầm lên:

- Hôm nay ngươi đừng hòng toàn mạng trở ra, ta chính là không tin trên đời này có thứ gọi là Tạo Hóa cảnh!

Lập tức, đại cốt thủ vươn tới, chộp về phía Dạ Vô Song, lần này tốc độ tăng thêm không ít.

Ầm…

Đại cốt thủ đập lên trên tảng đá, nhưng mà trận chủ lại không có cách nào tránh né, trúng oan một đòn cực kỳ bạo lực của Cốt Linh. Tảng đá giận dữ hét lên:

- A… Tiện nhân, mau ra đây đền tội!

- Xem ra ngươi cũng không thể khống chế Cốt Linh đến trình độ hoàn hảo được…

Lần này, Dạ Vô Song xuất hiện ở trên mặt đất bên cạnh tảng đá, một tay chống hông, một tay tựa lên trên thân tảng đá, mắt vẫn nhìn vào đại cốt thủ khổng lồ đang nắm lấy tảng đá. Nhưng mà nàng cũng không định dây dưa quá lâu nữa, không khéo lại dẫn xuống thiên kiếp thì phiền hà. Vì vậy mà nàng lập tức giơ tay lên, đánh một chưởng mang theo ba phần nguyên lực vào tảng đá.

“Ong” một tiếng, tảng đá chưa kịp nói gì đã lập tức vỡ vụn, bên trong phóng ra một đạo linh hồn lực màu trắng xám. Nó liền muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Chí Âm Chân Hỏa bao vây tứ phía, hoàn toàn bị dồn vào chân tường. Bỗng nhiên Dạ Vô Song khẽ híp mắt lẩm bẩm:

- Chết thật, Thiên Đạo Thần Viện có động tĩnh, xem ra bọn hắn thật muốn hủy đi thứ dị chủng sống không ra sống, chết không ra chết này, ta nên kết thúc sớm…

Dứt câu, Dạ Vô Song nắm tay lại, Chí Âm Chân Hỏa hóa thành một đóa thanh liên, hàng chục cánh hoa thanh tao mỹ lệ nhanh chóng chụm lại, giống như quay ngược thời gian khoảnh khắc hoa nở vậy. Chỉ nghe “hưu hưu” mấy tiếng, linh hồn trong tảng đá hoàn toàn bị thiêu rụi, Chí Âm Chân Hỏa cũng được Dạ Vô Song thu lại.

Nàng thở dài một hơi, ân oán vạn năm cuối cùng cũng chấm dứt, nàng rốt cuộc cũng có thể mang Hương Hương đi, mà Thanh Dao Các cũng bắt đầu có thể mở cửa với thế giới bên ngoài, đón nhận thêm đệ tử, cùng các thương hội giao dịch, hoặc hướng cách tông môn khác trao đổi hợp tác. Từ lúc mới thành lập tới nay, Thanh Dao Các vẫn một mực là nơi cầm tù kẻ dị chủng kia, không thể tùy tiện hướng ngoại hành sự. Nay hắn đã hôi phi yên diệt, Dạ Vô Song có thể để cho Thanh Dao Các tự do làm việc.