Đế Khốc và Thường Nghi dẫn theo mười vạn nhân tộc còn sót lại đi đến Đông Thắng Doanh Châu để phát triển, hình ảnh này tương tự như lúc kết thúc tam tộc đại chiến khi xưa, nhưng lần đó, yêu tộc là ân nhân và đồng minh của nhân tộc, mà giờ đây, giữa nhân và yêu chỉ còn huyết hải thâm cừu.
Lúc này, Đế Khốc và Thường Nghi chỉ có thể nuốt xuống chua xót vào lòng, có thể từng đời từng thế hệ luân hồi khiến linh hồn nhân tộc quên đi ký ức về những công trạng mà yêu tộc đã làm cho nhân tộc, nhưng bọn họ lại không thể quên, không bao giờ quên, thân là thủy tổ đời đầu tiên của nhân tộc, ngay cả Nữ Oa nương nương – vị đã sáng tạo ra họ cũng là yêu, họ có cái lý do gì đi oán hận? Thậm chí giết chết yêu tộc?
Cho tới lúc này, Đế Khốc và Thường Nghi mới giật mình với mục đích sâu thêm một tầng của Mạnh Bà – hóa thân của Hậu Thổ ở địa phủ, Mạnh Bà tồn tại vì giữ gìn trật tự sinh sản của sinh linh Hồng Hoang, nhưng nàng tồn tại không phải là vì muốn tẩy đi địch ý của nhân tộc đối với vu tộc sao? Mà càng sâu thêm một tầng là, nàng không chỉ xóa đi địch ý của nhân tộc với vu tộc, ngay cả kính ý đối với yêu tộc của nhân tộc cũng bị nàng tẩy đi hoàn toàn, mà còn lại, chỉ là một đứa trẻ sơ sinh trắng xóa.
Sinh mệnh nhân tộc có bao nhiêu ngắn ngủi…….. Lưu truyền qua từng thế hệ, những phẩm chất tốt đẹp khiến họ kiêu ngạo từng chút từng chút bị hao mòn.
Có lẽ nó cũng không phải biến mất, nhưng lại bị chôn vùi sâu trong cái hồ của dục vọng, khó thể tìm thấy.
Trong khi nhân tộc đang tìm kiếm con đường để phát triển, sinh hoạt bình thản im lặng trên những hòn đảo nhỏ còn sót lại của Hồng Hoang, trong Tử Tiêu Cung, một pháp chỉ tử sắc sáng chói lao nhanh ra ngoài, truyền lưu trong những đàn tràng của Thánh nhân.
“Hồng Hoang vỡ nát, nguyên nhân do Thánh nhân, lệnh đặc biệt: Từ nay về sau, Thánh nhân vô chỉ không được vào Hồng Hoang.”
Thánh nhân vô chỉ không được vào Hồng Hoang!
Một ngàn năm trước, mệnh lệnh này họ đã từng nhận một lần, nhưng khi đó còn có kỳ hạn, giới hạn trong một ngàn năm mà thôi, mà bây giờ…. Là vĩnh viễn.
Thường Hi không thể không tự hỏi, Hồng Hoang vỡ nát chính là thiên đạo định sổ, mục đích mượn sự vỡ nát diễn sinh (từ một thành nhiều, từ đơn giản thành phức tạp) của Hồng Hoang kia có phải vì muốn trói buộc Thánh nhân, đúng hay không?
Thánh nhân trời sinh bất tử bất diệt, ngay cả Nguyên Thủy đã tự bạo, trăm ngàn năm sau, hắn cũng có thể tụ tập nguyên thần một lần nữa trong hư không, tuy có lẽ hắn sẽ mất đi ký ức, có lẽ khi sống lại hắn sẽ không còn là Nguyên Thủy trước kia, nhưng theo bản chất thì nguyên thần sẽ không bị diệt vong, Thánh nhân chung quy vẫn là Thánh nhân.
Nếu nói thiên địa là một cái trình tự vô cùng phức tạp, vậy thì Thánh nhân có lẽ chính là một người quản lý nắm giữ một bộ phận trong thiên đạo, quyền lực to lớn như thế, thiên đạo sao không thể gia tăng thêm chút trói buộc nho nhỏ? Cho nên chỉ có Thánh nhân sẽ có trói buộc, mà thứ có thể trói buộc được những tên quản lý này chính là – việc để quản lý, họ sẽ không tự nhúng tay đi phá hủy cân bằng của vạn vật.
Thường Hi đối với mục đích của thiên đạo không lo lắng cho lắm, lúc này hắn đang ở trong Tử Tiêu Cung, ánh mắt nhìn Đạo Tổ hơi phức tạp.
Cái tên vừa hôn Đạo Tổ một cái chính là con cậu, đúng không? Đúng không? Đúng không hả? Cậu quả thật không phải vì vừa thành Thánh, không quen nên nhìn lầm đúng không? Chuyện này là thật đi?
Hồng Quân nhìn khuôn mặt trợn mắt há mồm, biểu tình khiếp sợ, toàn vẻ không thể tin của Thường Hi, tim đập bỗng nhiên tăng tốc, vành tai bỗng nhuộm hồng, ửng đỏ, nhưng vẫn kiệt lực trấn định, đồng thời ở góc độ Thường Hi không thể thấy hung hăng nhéo Lục Áp một cái.
“A!” Lục Áp vội vàng nhảy qua một bên, hành dộng xoa thắt lưng vô cùng khoa trương, được rồi, ngồi cùng một chỗ với Lục Áp chỉ có mình Đạo Tổ, người gây chuyện là ai không cần nói cũng biết.
Thường Hi: ………………………. Độ thân mật này có phải hơi khoa trương không.
Hồng Quân:……………………… Lục Áp, ngươi chờ.
Lục Áp: ………………….. Loại khoái cảm hiên ngang thông báo thật là thích!
Bất quá chỉ là nam nam tú ân ái mà thôi, sau khi xuất hiện của cặp đôi Thường Hi và Đế Tuấn, việc này ở Hồng Hoang không còn là đại sự mới mẻ nữa, thứ duy nhất khiến người kinh ngạc là, một trong hai vai chính trong câu chuyện này chính là Đạo Tổ mà thôi.
Chẳng! Qua! Chỉ! Là! Đạo! Tổ! Mà! Thôi!
Thường Hi cảm giác miệng có hơi khát, muốn uống nước.
Bây giờ Đạo Tổ đã thành con dâu nhà cậu sao? Hay phải nói là con rể?!
Nhưng không cho Thường Hi kịp nghĩ nhiều, Hồng Quân đã không thể chịu những ánh mắt kỳ quái, cố nén sự xấu hổ và buồn bực qua bên, ném một quyển trục màu vàng và một chiếc roi cho Thường Hi: “Yêu tộc có nội thiên đình, Hồng Hoang có ngoại thiên đình thống ngự nhân tộc, đây là Thiên bảng, có thể phong thần (phong tước, ban tước), dùng để trói buộc thần tiên, ngươi tự lần mò, từ nay đến ngàn năm sau, chủ trì việc phong thần.”
Đạo Tổ nói xong, ném Thường Hi ra Tử Tiêu Cung, quay lại, thấy vẻ mặt tươi cười toe toét như hồ ly ăn vụng được gà của Lục Áp, ánh mắt trầm trầm.
Lá gan của tên tiểu tử này quả thạt càng lúc càng lớn, ba ngày không đánh nhảy lên lật mái nhà!
Thường Hi sau khi nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ Tử Tiêu Cung, lắc đầu thở dài, quả thật là tự làm bậy không thể sống mà, lén lút trộm vui sau ống tay áo là được rồi, không nên khiêu khích mặt mũi người ta, giờ bị người ta đánh, đáng đời!
Chính là……… Thường Hi nhìn hai loại đồ vật nằm trong tay mình, phong thần, cư nhiên lấy cậu là người chủ đạo sao? Đạo Tổ, thật sự thành con dâu nhà hắn hả?
Cậu là đệ tử ký danh của Đạo Tổ, Đạo Tổ lại là sư tổ của con cậu, mối quan hệ giữa đồ tôn và sư tổ……….. Bối phận thực loạn.
Thường Hi bên này cầm chiến lợi phẩm thắng trận về nhà, bên kia, Lão Tử và Thông Thiên đều tự trở về đạo tràng của chính họ.
Lão Tử chỉ có duy nhất một đệ tử, cả Bát Cảnh Cung đương nhiên rất thanh tịnh, chẳng qua, y thở dài trong lòng, nhận được minh chỉ của Đạo Tổ y cũng chỉ tự đồng ý, y không biết đến tột cùng hành động của y là đúng hay sai, nhưng ít nhất, lúc này y có thể bảo vệ Nhân giáo và Tiệt giáo, nhường Đạo giáo dạy đạo Nho không đến mức vì họa khuynh thiên mà hoàn toàn bị diệt.
Đệ tử của Thông Thiên lúc này phát hiện, sư phụ bọn họ không chỉ trở về một mình, còn mang về bốn người vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Quen thuộc, tất nhiên họ đã gặp qua khi một nhà Tam Thanh còn ở Côn Lôn Sơn, bốn người này đều là đệ tử của nhị sư bá bọn họ, cũng coi như là sư huynh đệ.
Còn xa lạ…. Chính là vài ngàn năm không gặp, tất nhiên sẽ xa lạ thôi, tuy dung nhan của người tu hành dù có trăm ngàn năm cũng không đổi, nhưng khí chất trên người khác nhau lại là khoảng cách cách xa hơn.
“Đây là Quảng Thành Tử, Ngọc Đỉnh, Thái Ất và Vân Trung Tử, đây là đệ tử của huynh trưởng ta, ta thay chăm sóc họ, sư huynh đệ các ngươi phải biết yêu thương lẫn nhau.”
Thông Thiên dặn dò một chút liền rời đi, lưu lại các để tử chào hỏi lẫn nhau.
Bên trong đệ tử của Thông Thiên, Đa Bảo và Thái Ất là nhân tộc đời đầu, giao tình rất tốt, Ngọc Đỉnh làm việc tốt luôn giúp đỡ mọi người, hơn nữa ngọc thạch có trí tuệ, phân lại yêu loại, vào được mắt duyên của đệ tử Tiệt giáp, Vân Trung Tử thực lực khó lường, không một ai biết y từ đâu mà tới, đây là đệ tử duy nhất được Nguyên Thủy thu sau khi Tam Thanh ở riêng, ngay cả Thái Ất và Ngọc Đỉnh cũng không quá quen thuộc với y.
Nhưng một thân khí tức nguy hiểm và tu vi Đại La Kim Tiên lại khiến kẻ khác khó thể khinh thường.
Cuối cùng, là Quảng Thành Tử.
Quảng Thành Tử là đồ đệ đứng đầu của Nguyên Thủy, người thuộc những kẻ đứng đầu mười hai kim tiên Xiển giáo, khi còn ở núi Côn Lôn, ngoại trừ đệ tử Lão Tử – Huyền Đô, gã là người có địa vị cao nhất, địa vị cực cao, đồng nghĩa với cái giá càng lớn, đã vậy Nguyên Thủy lại có phê bình kín đáo với đồ đệ của Thông Thiên, trước mặt các đồ đệ mình, gã luôn lộ ra một ít, muốn thuyết phục đệ tử của Thông Thiên không được lên mặt bàn, điều này cũng ảnh hưởng đến thái độ của Quảng Thành Tử.
Thế cho nên nếu luận chuyện người mà đệ tử Thông Thiên ghét nhất là ai, nếu Quảng Thành Tử đứng hai, chả ai dám đứng nhất.
Hơn nữa lúc này, thực lực của Quảng Thành Tử bị tổn hại cực lớn, không còn quang vinh như thuở ban đầu, sự khoang dung của nhị đại đệ tử (đại đệ tử đời thứ 2) đứng đầu cũng không thể bày ra được, điều này làm đệ tử Thông Thiến rất hết giận, trong nhất thời, ba người khác sống trong Tiệt giáo coi như tường an vô sự, chỉ có mình Quảng Thành Tử sống không tốt mà thôi.
Thông Thiên cũng không chú ý nhiều đến đệ tử của huynh trưởng mình, y thủy chung có thẹn với Nguyên Thủy, cho rằng tất cả đều do sự phản bội của mình và đại ca, có lẽ Nguyên Thủy sẽ không đi đến bước đường cùng ngày hôm nay, dưới nội tâm áy náy, y có thể ít gặp những đồ đệ của Nguyên Thủy liền sẽ cố né tránh, chỉ phân phó đệ tử của kình chăm sóc họ nhiều hơn, vì vậy cuộc sống của Quảng Thành Tử càng thê thảm hơn.
Chẳng qua mấy chuyện này không có quan hệ gì với Thường Hi cả.
Nội ngoại thiên đình tuy nói là nội ngoại, nhưng kỳ thật chân chính là thiên đình của yêu tộc và thiên đình của nhân tộc mà thôi, yêu tộc tự tại sống ở Yêu giới, làm nội, mà nhân tộc sinh hoạt trên những mảnh nhỏ của Hồng Hoang, tự nhiên là ngoại, lần này, nhân tộc dưới sự mê hoặc của Nguyên Thủy phạm đại sai, nếu có thiên đình của yêu tộc giám thị, sẽ trôi chảy hơn nhiều.
Đây cũng là mục đích thành lập thiên đình.
Lúc này, Thường Hi đang cùng Đế Tuấn thương lượng việc này.
“Tuy tên là ngoại thiên đình, nhưng Đạo Tổ đem việc này giao vào tay ta, vì nhân tộc cầu tình, nhận việc này, tránh nhân tộc từ nay về sau phạm lỗi, hơn nữa vì không can thiệp việc nội bộ, ngay cả việc phong thần tiên cũng đưa luôn cho ta.”
Đế Tuấn nhíu mày: “Thành lập thiên đình, giống như tộc của ta?”
“Đúng vậy.” Thường Hi nói, “Nếu có thiên đình, ta có thể quản thúc nhân tộc nhiều hơn, sẽ không còn xảy ra chuyện như lúc trước nữa.”
Đế Tuấn không quá thích nhân tộc, nói thật, một người nào đó sau khi gặp sự phản bội của chủng tộc mình từng cứu, chắc chắn cũng sẽ không thích kẻ phản đồ kia, cho dù có sửa đổi bao nhiêu đi nữa, Thường Hi vô cùng hiểu điều này.
“Nếu việc này không ở trong tay ta, mà trong tay Lão Tổ và Thông Thiên, nếu họ lại mượn tay nhân tộc gây chuyện nữa……………”
Ngụ ý bên trong Đế Tuấn tất nhiên hiểu, suy nghĩ lúc lâu cũng buông xuống, chẳng qua chỉ là giám thị mà thôi.
“Hơn nữa, trên Hồng Hoang đại địa còn tồn tại không ít yêu tộc, những sinh linh này bất cứ lúc nào cũng có thể sinh ra linh trí, nếu dịu đi quan hệ với nhân tộc, con đường của những yêu tộc này có thể thuân lợi một ít.”
Đế Tuấn miễn cưỡng gật đầu, Thường Hi nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà về sau thánh nhân không được và Hồng Hoang, giao cho người khác cả hai lại lo lắng, cuối cùng thiên đình mới lập, lấy bản ngã thi của Đế Tuấn và Thường Hi – cũng chính là Thái Hòa và Vọng Thư hóa thành từ Thái Dương và Thái Âm – cầm đầu.
Từ đó, ngoại thiên đình chính thức thành lập.
Lão Tử và Thông Thiên đều tự phái ra một trong ba thi của mình chiếm giữ nơi này, ngay cả Hồng Vân mà Thường Hi rất lâu không thấy cũng xuất hiện, khiến Thường Hi khá ngạc nhiên.