[Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm

Chương 74




“Tiểu Hoa, phụ thân về rồi! Về nhà nhanh lên! Nghe nói lần này thôn trưởng mang về thịt của Tính Tính nữa!” Nam hài vui vẻ lôi kéo tay của nử hài đi về hướng thôn xóm, “Ha ha, đợi đến khi ăn được thịt của Tính Tính chúng ta có thể bước một bước mười trượng, xem xem Nhị Hổ ở Liễu thôn còn dám cười nhạo ta.”

Trên gương mạt kiêu ngạo của nam hài mang theo sự vui sướng, còn tiểu cô nương lại hơi co quắp lại: “Nhưng Tính Tính không phải thần của chúng ta sao? Ta thấy có một bức tranh của Tính Tính trong sách của tế ti.”

Nam hài cau mày: “Tiểu Hoa, muội lại chạy đến chổ tế ti đọc sách, đã nói mấy thứ kia đều là giả, hoàng lịch kia đã bao nhiêu năm, trong sách đó còn nói nhân tộc ta có thể tu luyện đến phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm) đâu, nhưng ngươi xem, trong thập lý bát thôn chúng ta chẳng có một người có thể tu luyện được như thế.”

“Nhưng mà…..” Tiểu cô nương gọi là Tiểu Hoa còn muốn thanh minh, lại bị tiểu nam hài đánh gãy: “Tiểu Hoa, muội im ngay, sau này không được nói mấy thứ kia, muội muốn bị đuổi khỏi thôn sao? Muội có nhớ nhị thẩm thôn Liễu cách vách sao? Nàng cũng vì thanh minh cho Liễu thần, không chịu bẻ nhánh liễu trên mái hiên để bắt lấy Liễu thần nên mới bị đuổi đi, bây giờ không biết đi tới chổ nào bị yêu quái ăn luôn rồi.”

“Nhưng….”

“Tiểu Hoa!” Trên khuôn mặt nam hài đầy nghiêm túc: “Tiểu Hoa, muội còn nhỏ nên chưa hiểu, nhưng muội chỉ cần nhớ kỹ, nếu muội không chịu ăn thịt của Tính Tính, không chỉ có mình muội, ngay cả cha mẹ cũng bị đuổi đi, chẳng lẽ muội muốn để mẹ lưu lạc ngoài thôn xóm bị dã thú ăn thịt?”

Tiểu Hoa cuối đầu, giọng nói nhỏ đến mức không muốn kẻ khác nghe thấy: “Nhưng sau khi Liễu thần chết, lúa mạch trong Liễu thôn không bao giờ chín nữa.”

“Muội nói cái gì?” Nam hài nghi hoặc nhìn nử hài bên cạnh mình.

Tiểu Hoa vội vàng xua tay: “Không nói gì cả.”

Nam hài hoài nghi nhìn bé một cái, dắt bé đi về.

Khi về đến thôn, bọn họ quả nhiên thấy một đầu dã thú thật lớn, tứ chi thon dài, lông mao rất dài có màu đen, chỉ có không mặt trơn bóng như trẻ con không có mao, trên mặt che kín nếp nhăn, nói lên con Tính Tính này rất già yếu.

Tiểu Hoa đối lập nó với những từ ngữ được ghi lại trong sách, nhớ tới trong sách nói Tính Tính giống như người, lấy hai chân đứng thẳng mà đi, thậm chí còn thông minh hơn con người rất nhiều, chúng nó leo lên đá trèo lên cây, không gì không thể, nhưng trước mắt bé bây giờ chỉ là một khối thi thể mà thôi.

Bé trốn sau lưng cha mình, nghe thấy mọi người trong thôn đang thảo luận đến náo nhiệt: “Cái con này khó bắt không?”

“Ha ha, cũng được, tuy Tính Tính thông minh nhưng đặc biệt thích tiểu hài tử, ta để Nhị Cẩu cho nó thức ăn, nó ăn ngay, không tốn quá nhiều sức.”

“Vậy trong thịt không có độc chứ?”

“Không có gì cả, chỉ là thuốc mê mà thôi, mà cũng phải nói, sức lực của con súc sinh này quả thật rất lớn, cho dù trúng thuốc mê vẫn khiến chúng ta tốn đến sức mạnh của hơn hai mươi người mới có thể bắt được nó, sách, quả là yêu quái.”

“Không sao, đợi lần này chúng ta ăn được thịt Tính Tính, không chỉ có thể một bước mười trượng, còn có thể tăng lên sức mạnh trong người, lần bắt kế tiếp sẽ không tốn lực như vậy nữa.”

“Ha ha, đúng đúng, ta tính cho các tiểu hài tử trong thôn ăn để giúp chúng sớm đặt nền móng, bây giờ thiếu niên trong mười dặm bát thôn đều khó lường, lần trước ta thấy một thiếu nên bên thôn Thạch, nghe nói dùng máu của mãnh thú thay nước tắm mà lớn, nghe nói hắn có khí thế và sức mạnh rất lớn, có thể năng lên một cái đỉnh đá vạn cân kìa.”

“Ai, đều nhờ trưởng bối của chúng ta không chịu thua kém, tổ tiên lại quá yếu đuối ta nghe nói có bộ lạc lấy huyết mạch của Phượng Hoàng làm tổ tiên kìa, những thiếu nên thiếu nữ từ nhỏ đều tắm bằng máu của phượng hoàng, hiện tại chắn chắn sẽ là cường giả độc nhất vô nhị của nhân tộc ta.”

“Thôi, chúng ta có thể tìm thấy đã không tồi, ta nghe nói có yêu quái trong một thôn đều chạy đi hết, thậm chí còn có phản đồ nữa kìa, như là Cùng Kì, tàn sát ba ngàn dặm, đang bị cường giả nhân tộc đuổi giết, còn có Thao Thiết, lần trước ta nghe đồn nó ăn hết người trong một thành, trời ạ, một thành trấn có bao nhiêu người, miệng của tên yêu quái này không biết rộng bao nhiêu nhỉ, không nên trêu chọc nó thì tốt hơn, chúng ta có con Tính Tính này thì tốt rồi.”

Tiểu cô nương núp sau lưng cha mình nghe thấy những điều này, trong đôi mắt hiên lện tia mê mang, rõ ràng trong sách nói yêu tộc là thần bảo hộ của nhân tộc, thậm chí thời xa xưa thôn của bé còn gọi là Tính bộ lạc, toàn tộc hiến tế Tính Tính, cầu sự bảo hộ, tại sao bây giờ lại biến thành tình cảnh này?

Tại sao lại biến thành hiện trạng này?

Thường Hi và Đế Tuấn nhìn nhân tộc trên Hồng Hoang, những hài tử nhận giáo dục bằng cách giết yêu tộc, thậm chí lấy việc bắt giữ yêu tộc làm vinh quang, thành trấn bộ lạc nào càng lớn, các đứa trẻ có tư chất tốt càng được tắm rửa bằng máu huyết của yêu tộc càng mạnh mẽ, thậm chí giờ đây, nhân tộc đã không tu tiên, bỏ gốc lấy ngọn, lấy uy của máu huyết trong cơ thể, mặc sức làm ác.

Trong ánh mắt Thường Hi hiện lên một tia lãnh ý, nhìn về hoàng thành ở trung ương.

Nơi đó là thủ đô của hoàng đế Chuyên Húc, gã bây giờ đã được ba trăm tám mươi mốt tuổi, vẫn còn sống, con cháu đầy đàn, mà chảy trong máu huyết của hậu thế gã, lại là yêu huyết Hoàng Long.

Không nghĩ tới Nguyên Thủy có thể cam lòng hạ vốn gốc, ngay cả chân huyết của đồ đệ mình cũng có thể lấy ra.

Cực hạn phẫn nộ hiên lên trong mắt Đế Tuấn lúc này đã nguội lại, hắn nhìn Thường Hi đứng bên cạnh: “Bắt đầu?”

Vẻ mặt Thường Hi lạnh lung, khóe môi cong lên: “Bắt đầu.”

“Thiên đạo tại thượng, lấy Đế Tuấn ta đứng đầu yêu tộc, lấy tên của Yêu Hậu Thường Hi tuyên thệ, người uống máu yêu tộc ta tất tử, người ăn thịt yêu tộc ta tất thệ, người làm hại yêu tộc ta tất vong, người đuổi yêu tộc ta tất vẫn, người sử dụng xác của yêu tộc ta tất thương, người rút đi tủy yêu tộc ta tất diệt, hấp thụ linh hồn yêu tộc ta tất tiêu, người cầm tù yêu tộc ta tất không nơi chôn! Huyết tế!” (tử, thệ, vong, vẫn, thương, diệt, tiêu điều mang ý chết)

Thường Hi và Đế Tuấn đồng thời cắt mười đầu ngón tay, mỗi ngón rơi xuống một giọt máu, hai mươi giọt dung hợp lẫn nhau, lại tựa như một tầng sáng màu đỏ nhạt, bao phủ khắp Hồng Hoang đại địa, uy áp Thánh nhân soi sáng khắp thiên địa, thái âm, thái dương giao hòa khiến trời đất ảm đạm, vô quang.

Trong tay tiểu cô nương là cái chén đựng thịt Tính Tính, do dự một chút, bé vẫn không ăn, nhìn cha, mẹ và ca ca ăn đến ngọt ngào, hài tử ngồi xung quanh nàng lang thôn hổ yết, Tiểu Hoa cuối đầu, bé vẫn không muốn ăn nó.

“Tiểu Hoa! Ăn nhanh! Thịt Tính Tính rất ngon! Sau khi ăn nó thân thể rất ấm áp, toàn thân tràn đầy sức mạnh giư thừa dùng không hết, hắc hắc!”

Nghe thấy sự thúc dục của ca ca, Tiểu Hoa ngẩn đầu nhìn nhóc một cái, nhưng chỉ cái liếc mắt này thôi cũng đã khiến Tiểu Hoa không thể quên được cảnh tượng khi ấy.

Khắp thiên địa bỗng nhiên biến thành màu đỏ, bé nhìn ca ca bé, cha mẹ bé, những người trong thôn, hàng xóm, hài đồng ngay tức khắc ném xuống chén đĩa họ cầm trên tay, bóp chặt cổ mình, không chỉ như thế, bọn họ cuộn mình lại trên đất, giãy dụa không phát ra âm thanh nào, bé thấy từng miếng thịt từng miếng trên người họ rơi xuống, từng khối từng khối tan rã, Tiểu Hoa chưa bao giờ thấy hình ảnh khủng bố như thế, trong nháy mắt bị dọa ngốc.

Chưa hết, con dã thú đột nhiên đứng dậy, nó bước về phía những miếng thịt bị rơi xuống này, cầm lên từng miếng, bỏ vào miệng, nhai nhai, nó quay đầu liếc Tiểu Hoa một cái, trong miệng toàn là máu.

Nó chính là….. Tính Tính.

Cảnh tượng giống như thế cùng xảy ra ở từng nơi, từng nơi trên Hồng Hoang, bị rút tủy chết, máu cả người từng chút từng chút bị hút ra ngoài mà chết, bị nước sôi luộc chết, bị lửa nướng chết…. Đủ loại chết lan ra cả đại địa, trên Hồng Hoang tiếng kêu than dậy khắp trời đất, nhân tộc chết đi không ngừng, một tộc đàn từng thịnh vượng một thời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà  suy bại.

Trong khi Thường Hi và Đế Tuấn thờ ơ nhìn mọi chuyện, ba vị Thánh của nhân tộc cuối cùng không thể nhìn nổi, đi ra, Lão Tử, Nguyên Thủy và Thông Thiên xuất hiên trước mặt Thường Hi và Đế Tuấn, tình thế hết sức căng thẳng.

—————

Cùng Kì: một trong tứ hung, được miêu tả giống hổ lại như ngưu, có một đôi cánh dài và bộ lông như nhím.

Thao Thiết: một trong tứ hung cũng là một trong chín đứa con của rồng.