[Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm

Chương 67




Thực sắc tính dã là dục vọng đầu tiên của con người, tất nhiên là Cơ Hiên Viên cũng không phải ngoại lệ, chỉ vì một lần liếc nhìn Huyền Nữ đang đứng trong đám người vây xem, rốt cục không thể nào quên đi dung mạo của nàng, Cơ Hiên Viên  ngày nghĩ đêm mong, tuy Huyền Nữ vẫn không tỏ vẻ gì với gã, nhưng gã vẫn kiên định bày tỏ tâm ý của mình với Huyền Nữ.

Thực sắc: ăn uống, tính dã: ***, thực sắc tính dã (食色性也): ăn uống và *** là ham muốn và bản năng của con người.

“Sắc đẹp của nàng thực hiếm thấy trên trời đất này, tâm ngô rất ngưỡng mộ, nguyện vĩnh viễn muốn kết hai họ, tuyệt không cô phụ.”

Huyền Nữ:…

Huyền Nữ thật sự rất muốn nổi giận, ông trời, cái này là sao hả?Ông bị tên nào giả rồi phải không? Tại sao lại tuyển một tên ngu thế này! Tất cả chỉ số thông minh đều tụ tập xuống nửa người dưới rồi hay sao?

Nếu Hiến Viên hiện tại không phải cộng chủ nhân tộc, có thiên đạo công đức hộ thân, Huyền Nữ thật muốn xẻo xuống hai miếng thịt phía dưới của gã!

“Huyền Nữ, có thể sao?” Thấy Huyền Nữ im lặng thật lâu, Cơ Hiên Viên lặng lẽ bước tới hai bước.

Sau đó bị Huyền Nữ tát bay.

Em gái ngươi! Cho dù gã có sự bảo vệ của thiên đạo nên không thể thiến, nhưng tát mấy cái vẫn được đúng không!

Sau đó lục bộ của Cơ Hiên Viên nhìn thấy một cảnh tượng: trên mặt minh chủ nhà bọn họ lại mang theo một dấu tay bay ra lều của Huyền Nữ.

Đúng vậy, ‘lại’.

Mọi người:…..

Hiên Viên đại nhân thật sự rất vất vả, tự mình đi tìm Huyền Nữ đại nhân thỉnh giáo công pháp tu luyện, mỗi lần ra về lại mang theo một dấu tay, ngay cả nhìn thôi mà họ cũng thấy đau giùm…. Hiên Viên Hoàng Đế đại nhân rất giỏi, chịu nổi nổi khổ cả thường nhân không thể nhận, quả thực là đại trượng phu!

Nhưng không biết đây là công pháp gì, tại sao mỗi lần phải tát một bàn tay nhỉ…. Kỳ quái.

Mà lúc này, Cơ Hiên Viên yên lặng bụm mặt, hầy, Huyền Nữ a Huyền Nữ, tại sao nàng không thấu lòng ta?

Rõ ràng bọn họ là một đôi do trời đất tạo nên, Huyền Nữ cư nhiên không thích gã, điều này không khoa học, gã rõ ràng cực kỳ anh tuấn cực kỳ khôi ngô cực kỳ có sức hấp dẫn, soi mình trong nước, gã vẫn giống như trước, có lẽ mẫu hình mà Huyền Nữ là loại thành thục? Gã có nên nuôi một hàng râu mép không nhỉ?

Cơ Hiên Viên lâm vào trầm tư.

Sau đó, khi nghe thấy những lời thảo luận của thủ hạ, không khỏi âm thầm may mắn, may lúc trước lấy lý do là thỉnh giáo công pháp, nếu không mặt mũi gã đều vứt tới Đông Hải. Huyền Nữ quả thực rất không nể mặt gã, gã chính là cộng chủ nhân tộc, tuy tu vi không bằng nàng, nhưng đánh người sao cứ luôn đánh mặt như thế cơ chứ?

Huyền Nữ tất nhiên không biết sự tức giận bất bình của Cơ Hiên Viên, mà nếu biết thì cũng sẽ cười lạnh một tiếng, đánh người không vẽ mặt thì còn đánh làm gì? Phải làm mất mặt mới hết giận được, nếu không nàng sớm đã tức đến mức ra tay giết chết cộng chủ nhân tộc.

Bên trong liên minh Viêm Hoàng bên này, gà bay chó sủa, thì bộ lạc Xi Vưu bên kia, tiếp tục khuếch trương lãnh thổ, thủ đoạn của gã quá mức tàn bạo khiến ai ai cũng phải sợ hãi, không kẻ nào dám chạy trốn dưới tay hắn, cũng không có tên nào dám khiêu chiến quyền uy của Xi Vưu, khuếch trương đến tận Thái Sơn, bước chân của Xi Vưu mới dần dần chậm lại, mà qua biên kia Thái Sơn, là Cơ Thủy, cũng là nơi của liên minh Viêm Hoàng ở.

Xi Vưu ngừng lại bước chân của mình, thế lực bị gã nuốt lấy lúc trước còn chưa kịp tiêu hóa hết, hơn nữa, bản thân Xi Vưu rất kiêu ngạo, cũng biết liên minh Viêm Hoàng không thể khinh thường, gã còn chưa chuẩn bị tốt.

Liên minh Viêm Hoàng cũng như vậy, sau khi biết thủ đoạn luyện quân luyện khí của Xi Vưu, Cơ Hiên Viên biết rõ lúc này nếu song phương đối chiến, liên minh Viêm Hoàng không phải đối thủ của Xi Vưu, quan trọng nhất, trước mỗi cuộc chiến, Xi Vưu tuyệt đối không chọn bộ binh chủ chốt, đầu tiên, gã để các tiểu bộ lạc quy hàng đứng ra làm vật hi sinh xung phong liều chết, lúc này làm hoàng tước tại hậu, ra tay.

Câu này trong: Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn ở phía sau. Ý chỉ những người muốn làm một chuyện gì đó nhưng lại bị người khác lợi dụng cơ hội để làm hại.

Điều này khiến Cơ Hiên Viên khó cả đôi đường, tiểu bộ lạc này có nên cứu hay không? Nếu cứu, rất khó, sẽ chết vô cùng nghiêm trọng, nếu không, vậy thì khiến gã mang danh bất nghĩa, ảnh hưởng đến uy vọng của bản thân.

Cho nên Cơ Hiên Viên tổng hợp lại tất cả lo lắng, song phương ăn ý đình chiến.

Tuy sự vụ vô cùng bận rộn, nhưng Cơ Hiên Viên thân làm ngựa đực nam thượng đẳng trong nhân loại, tâm thích mỹ sắc chưa bao giờ tàn, vẫn cứ thỉnh thoảng chạy đi quấy rầy Huyền Nữ, cho dù Huyền Nữ nói nàng lớn hơn gã mấy ngàn tuổi Cơ Hiên Viên vẫn không chịu buôn tha.

Không có cách nào, chỉ cần nhìn dung mạo nàng đã đủ khiến Cơ Hiên Viên hóa thành si hán, còn tuổi, không thành vấn đề.

Huyền Nữ không thể chịu nổi, sau khi dùng hết mọi kiểu đánh nhưng tất cả đều vô dụng, cuối cùng, nàng tìm một nữ tử cực xấu trong các nữ tử nhân tộc huyễn hóa ra bóng dáng của ả, mỗi ngày, lượn lờ trước mắt Cơ Hiên Viên, đem Hiên Viên dọa lui, lúc này mới có thể yên ổn xuống.

Lần đầu yêu say đắm trong nhân sinh cứ như thế không bệnh mà chết, nhiệt tình nhan khống của Cơ Hiên Viên nản lòng thoái chí, các trưởng lão trong tộc vẫn muốn Cơ Hiên Viên thành thân sinh sản lưu lại đời sau, đây là trách nhiệm của tộc trưởng, Cơ Hiên Viên rơi vào đường cùng, cũng chỉ còn cách đồng ý.

Cơ Hiên Viên thành thân.

Cưới Tây Lăng thị làm chính phi, danh Luy Tổ.

Luy Tổ là một hiền giả nổi tiếng gần xa, nàng tự mình trông dâu nuôi tằm, giạy mọi người dệt vải, nàng được họ xưng là  vi “Tiên tàm”. (tàm: tằm)

Ngay sau khi cưới Luy Tổ, cách trồng dâu nuôi tằm truyền bá rộng rãi trong nhân tộc, tức khắc, danh vọng của Luy Tổ vô cùng cao, ngay cả uy tín của Hoàng Đế cũng đột nhiên tăng lên mấy tầng, Luy Tổ không hổ danh là thê tử của Hoàng Đế, quả nhiên có đại bản lĩnh.

Nhưng Hoàng Đế không chỉ cưới một thê tử duy nhất, sau Luy Tổ, Hoàng Đế tiếp tục cưới thêm hai phi mười tần, thứ phi Phương Lôi thị, danh Nữ Tiết, người còn lại là Đồng Ngư thị.

Trong khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng chừng ấy đã đủ nhiều, một ngày nọ, Hoàng Đế tiếp kiến nữ tử đã sáng tạo ra guồng quay tơ, muốn khen ngợi nàng, lại bỗng dưng phát hiện, người này cư nhiên giống y hệt như nữ tử xấu xí mà Huyền Nữ đã huyễn hóa ra.

Tức khắc, Cơ Hiên Viên không biết bản thân có tâm tình gì, nhưng có lẽ do buổi tối nằm mộng ngày càng nhiều, kẻ luôn nhan khống như gã, lúc này cư nhiên không thấy nữ tử này đáng sợ, gã quyết định thú nữ tử này làm thê tử cuối cùng của mình, coi như hoàn thành mộng đẹp của bản thân đi.

Mà nữ tử này chính là Mô Mẫu – thứ phi cuối cùng, tuy khuôn mặt xấu xí, nhưng lại có đức hạnh cao cả, có thể giải quyết tất cả vấn đề về giệt vải, có uy vọng rất lớn trong nhân tộc.

Chỉ trong ba mươi năm ngắn ngủi, Hoàng Đế lục tục có rất nhiều đứa con sinh ra, trong số đó có mười bốn tử, nữ nhi thì vô số kể, nhưng trong các nữ nhi của hắn, chỉ có một người duy nhất khiến Hoàng Đế vướng bận, Nữ Bạt – đích nữ của hắn.

Ngay từ khi sanh ra, Nữ Bạt cũng không có điều gì gọi là dị thường, chẳng qua chỉ là chậu đựng nước khô cạn trong nháy mắt, nắng hè chói chang mà thôi, lúc ấy Hoàng Đế còn tưởng trời giáng điềm lành, vô cùng mừng rỡ, nhưng theo thời gian Nữ Bạt trưởng thành, Hoàng Đế mới biết, đây không phải điềm lành gì cả, nó như một loại nguyền rủa.

Nữ Bạt vừa hiện, đất cằn ngàn dặm.

Bởi vì thể chất đặc thù này, từ nhỏ Nữ Bạt liền bị mang đến cực Tây mà sống, nơi đó đường xá xa xôi, người không thể lại gần nàng, chỉ có Hoàng Đế có pháp lực hộ thân mới có thể thường xuyên đi thăm nàng, chính vì thế mà Nữ Bạt đem Hoàng Đế làm nơi nương tựa duy nhất.

Trong ba mươi năm này, Hoàng Đế không chỉ sinh con, cưới mười bốn phi tần, còn tìm được hai đại tướng, một người gọi Lực Mục, một gọi Phong Hậu, cả hai đều được Quảng Thành Tử điềm báo trong mộng Cơ Hiên Viên, Hoàng Đế làm theo gã một cách máy móc, đi tìm hai đại tướng này.

Cùng lúc, thời gian nghĩ ngơi lấy sức giữa hai liên minh từ từ đến ngày kết thúc, Xi Vưu dẫn dắt liên minh Cửu Lê đã có động tĩnh, Hoàng Đế lệnh tất cả mọi người nâng cao cảnh giác, quả nhiên, ba tháng sau, Xi Vưu dẫn đầu binh lính đi đến khiêu chiến.

Đại chiến, nổ ra.

—————

Mô Mẫu:: Người xấu nhất trong lịch sử cổ đại Trung Quốc, vô cùng xấu xí, được ví như quỷ Dạ Xoa. Nhưng bà lại có trí tuệ, đối xử với mọi người rất hiền đức. Do đó, Hoàng Đế đã lấy bà làm vợ.

Trong “Tứ tử giảng đức luận”, Hán Vương Tử Uyên có nói: “Mô Mẫu:  người lùn, dù hiền lành nhưng vẫn không giấu nổi (bộ mặt) xấu. Tuy vậy đức hạnh của Mô Mẫu:  được phụ nữ đương thời ca ngợi”. Trong “Cửu chương, tích vãng nhật”, Khuất Nguyên đã đánh giá Mô Mẫu:  rất cao. Trí tuệ của Mô Mẫu:  cũng không tầm thường vì thế Hoàng Đế đã cưới bà làm vợ. Truyền thuyết nói, Hoàng đế đánh bại Viêm Đế, giết Xi Vưu, đều có công của Mô Mẫu:  giúp đỡ bên trong. (wiki)

Nữ Bạt: Là thần hạn trong thần thoại, theo miêu tả tronh Sơn Hải Kinh, Xi Vưu nổi dậy tấn công Hoàng Đế, Hoàng Đế lệnh Ứng long tấn công Ký Châu. Xi Vưu mời phong bá vũ sư đến, lấy cuồng phong mưa rào đối phó binh lính Ứng long, vì thế, Hoàng Đế lệnh Nữ Bạt ra trợ chiến, Nữ Bat đi ra ngăn mưa, cuối cùng trợ giúp Hoàng Đế chiến thắng.

Cái hàng ria mép mà Cơ Hiên Viên muốn nuôi đây: