Lịch sử đôi khi luôn có rất nhiều sự trùng lặp đến kỳ lạ, ngươi quẹo khúc cua nào, thì chắn chắn năm sau sẽ phát hiện khúc cua này lại mạc danh kỳ diệu về tới chỗ cũ.
Cả đời này có rất ít chuyện khiến Đế Tuấn hắn cảm thấy khẩn trương, kinh hoảng, ngoài dự liệu, hối hận thậm chí là sợ hãi, tất cả mọi thứ hắn trải qua đều thuận buồm xuôi gió, từ khi sinh ra đã là thần của Thái Dương cao cao tại thượng, linh bảo tuy không mạnh nhất, nhưng có hai vật, khi hai vật ấy hợp nhất lại bộc phát ra uy lực không kéo so với chí bảo, có một đệ đệ ấm áp tri kỷ, một đạo lữ quen biết từ nhỏ nuôi tới lớn, rồi trực tiếp kết hôn, khi tam tộc Long, Phượng, Kỳ Lân đại chiến là cơ hội để hắn quật khởi, chỉnh lại thế lực còn sót, vô luận là vũ tộc hay thú vật hoặc loài lân (động vật có vảy) giáp (mai) đều bị hắn nhét dưới trướng mình, rồi sau đó có hài tử, đầu tiên sinh ra mười thái tử yêu tộc tiếp theo là mười hai tiểu công chúa đáng yêu, khi những thành viên nuôi ong tay áo của vu tộc kéo dài hơi tàn, tới lúc này coi như là hôi phi yên diệt, thậm chí hắn còn có một đứa con là Thánh Nhân cao cao tại thượng.
Đế Tuấn hắn là một người thắng nhân sinh, điều này không thể nghi ngờ.
Cho dù vô duyên vô cớ đắc tội Nguyên Thủy trong Tam Thanh, hoặc có thể nói là với cả ba, Đế Tuấn vẫn có đủ kiêu ngạo, Thánh nhân trong yêu tộc có hai, yêu tộc bọn họ lại nhiều người, cho dù đắc tội Tam Thanh hắn cũng không sợ, huống hồ, hắn và Thường Hi đều có Hồng Mông mây tía, muốn thành Thánh là chuyên sớm muộn.
Đế Tuấn chắc chắn, hắn sẽ vẫn cứ như vậy mà đi, cùng đạo lữ và hài tử của hắn, đồng thọ cùng núi sông, đồng huy (sáng) cùng nhật nguyệt.
Cho dù những năm vì Nguyên Thủy mà nay thế lực yêu tộc co rút lại, nhưng hắn tin, lần này chẳng qua chỉ là tạm thời, lập tức bọn họ có thể khắc phục khó khăn.
Thế nên, khi Đế Tuấn biết có một người mơ ước đạo lữ của hắn, lại sinh ra uy hiếp với ác thi của đạo lữ hắn, Đế Tuấn nổi giận.
Nhưng giờ phút này, hắn không thể đi ra, ghen tị và tức giận phá hủy lý trí của Đế Tuấn, hắn quên đi sự uy hiếp của Tam Thanh, phái chín Tiểu Kim Ô đi cứu Hằng Nga.
Tu vi của các Tiểu Kim Ô đều ở đỉnh Đại La Kim Tiên, nếu không phải bị giới hạn bởi lịch duyệt (tri thức thu được qua sự từng trải) và niên linh (tuổi), tụi nhóc sớm đã tới tu vi Chuẩn Thánh, vì vậy Đế Tuấn rất yên tâm.
Nhưng quyết định này lại là điều làm hắn hối hận nhất trong suốt cả cuộc đời mình.
Chín mũi tên sắt, đám Tiểu Kim Ô ngăn cản từng cái từng cái một, Đế Tuấn có chút khinh miệt nghĩ, đây chính là nhân loại, chẳng qua chỉ là một con kiến, cho dù mang huyết mạch vu tộc, nhưng thứ mũi tên sắt này chỉ như một món đồ chơi trong yêu tộc bọn họ mà thôi, ngay cả nhóm tiểu tiểu thỏ cũng không thích mấy thứ này.
Nhưng ngay khi Đế Tuấn tin tưởng chắc chắn như vậy, mũi tên sắt thứ mười lao tới.
Mũi tên lần này bay tới quá nhanh, tốc độ so với những mũi tên trước hơn hẳn trăm ngàn lần, sức mạnh bám vào đầu tên đủ để xé rách cả không gian Hồng Hoang, đây chính là Hồng Hoang đó!
Ngoại trừ Thánh nhân, kẻ nào có thể có sức mạnh như vậy?
Đôi mắt của Đế Tuấn gần như muốn nứt ra khi thấy chín Tiểu Kim Ô che chở trước mặt Hằng Nga, nhìn tên sắt bị nóng chảy dưới liệt hỏa chỉ còn lại phần cán tên, mắt thấy chỉ còn vài giây mũi tên sẽ lao tới trước mặt các Tiểu Kim Ô.
Trong hoảng hốt Đế Tuấn như nhìn thấy chín Tiểu Kim Ô đẫm máu dưới tên sắt, các nhóc tựa như chín mặt trời vắt ngang trên không trung, sau đó bị từng tên từng tên của Hậy Nghệ bắn rớt, máu tươi của Tiểu Kim Ô chảy xuống đại địa, đất đai cháy sém như bị máu tươi nướng chín, thế nhưng nhân tộc kia lại cảm kích Hậu Nghệ, cảm ơn gã đã vì trừ hại cho sinh linh.
Đoạn trí nhớ này không biết từ đâu mà ra, nhưng tiếng kêu khóc của các Tiểu Kim Ô trước khi chết cứ lượn lờ trong đầu Đế Tuấn thật lâu không biến mất, nháy mắt, đôi mắt của Đế Tuấn đỏ tươi như máu, hóa hình thành Kim Ô lao thật nhanh.
….. Nhưng quá muộn.
Hắn không kịp.
Vì vậy hắn chỉ kịp nhìn thấy cả Thái Âm tinh lóe sáng quang mang, cố gắng từ quỹ đạo ban đầu dịch chuyển một trăm lẽ tám trượng, chắn trước mặt các Tiểu Kim Ô và Hằng Nga.
“Oanh!!!!” Một tiếng, mũi tên sắt cắm sâu vào trong Thái Âm tinh, dòng khí thật lớn đẩy bay đất đá trong Thái Âm tinh bắn tung toé ra xung quanh, chỉ trong vài giây, mũi tên bắn thủng Thái Âm tinh, bay tới chân chời xa xôi, không biết tung tích.
Phút chốc Thường Hi tựa như bị sét đánh, cái cảm giác bị xỏ xuyên vô cùng chân thật, cậu chỉ kịp đem nhóm tiểu tiểu thỏ ổn định tránh gió, Hằng Nga trở về chổ cũ, bố trí ổn thỏa cho các Tiểu Kim Ô xong, Thường Hi không thể chống đở nổi từ trên bầu trời rơi xuống.
Cậu được một cái ôm ấm áp đỡ được.
Cậu nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, suy yếu kêu lên một tiếng “Đế Tuấn”, tiếp liền hóa thành bản thể thỏ ngọc, ngất đi.
Sau khi Thường Hi hôn mê, tinh hoa của Thái Âm tinh tán ra dung nhập vào không trung đen tối, mà những ánh sáng màu ngân bạch xinh đẹp kia tựa như những tinh linh, di chuyển, lưu động trên không trung tạo thành một dải quang mang ngân bạch, sau đó quang mang ấy dần dần tản ra, bày trên không trung, tựa như trong Hồng Hoang này nhiều thêm ngàn vạn chấm nhỏ màu ngân bạch.
Đế Tuấn nhẹ nhàng ôm Thường Hi, dường như chỉ cần dùng chút sức thì Thường Hi lập tức vỡ nát, trong ánh mắt hắn, tràn đầy bi thống và hận ý, hắn nhìn về phía hỗn độn sâu thẳm kia, một kích thế này, nhất định do Thánh Nhân làm ra, nghĩ tới Nguyên Thủy, Đế Tuấn còn có gì không hiểu đâu?
Hắn lạnh lùng cười khẽ một tiếng, đặt Thường Hi vào giữa Thái Âm tinh ân cần chăm sóc, nhìn nhân loại trên mặt đất trợn mắt há mồm, trong lòng đầy phẫn nộ vô pháp gạt đi.
Chẳng qua chỉ là một nhân loại!
Chẳng qua chỉ là một nhân loại!!
Trong tay tạo ra một hỏa cầu thật lớn, Đế Tuấn nhìn bộ lạc của Hậu Nghệ, vươn tay lên, nhẹ nhàng thả xuống.
Giây lát, nơi mà bộ lạc Đông Di từng tọa lạc đã không còn một vết tích của người sống, chỉ còn lại vết thủng như cái chảo thật lớn khắc sâu tại chỗ, tro tàn vô tận bay ngập trời như biểu thị có lẽ nơi này từng có một thứ gì đó.
Không đề cập tới sóng to gió lớn trong nhân tộc, bên trong hỗn độn, lúc này Nguyên Thủy bỗng dưng kêu thảm một tiếng, mệt mỏi ngã xuống đất.
Vô tận hắc khí xuất hiên bên trên thân thể hắn, tuy nói Thánh Nhân không dính tới nhân quả, nhưng Thái Âm tinh là mắt của Bàn Cổ phụ thần, chuyện Nguyên Thủy làm ra lần này, có thể nói là bắn mù mắt của Bàn Cổ.
Nghiệp chướng lớn như vậy, trên lưng Thường Hi đeo một ít, dù sao cũng do cậu khiến Thái Âm rời đi quỹ đạo vốn có, nhưng phần nhiều vẫn bị Nguyên Thủy gánh vác.
Chỉ bằng phần này, số mệnh của Nguyên Thủy bị giảm đi một ít, mà số mệnh phúc trạch từ thuở sơ khai Bàn Cổ lưu lại bị nồng đậm hắc khí nhuộm đen.
Còn Nguyên Thủy đột nhiên bị phản phệ, thân thể run rẩy, ngã người trên mặt đất.
Nhưng chuyên này chưa kết thúc ở đây, nháy mắt, hai tiểu đạo đồng mang theo pháp chỉ màu tím sáng rực đi vào đại điện, mới vừa bước vào pháp chỉ kia liền tự mở ra, bên trong truyền ra giọng nói của Hồng Quân.
“Lệnh: Thánh nhân vô chỉ không thể vào Hồng Hoang! Người trái chỉ vô xá!!” (xá: đặc xá)
Chẳng qua chỉ là một câu nói, ngay lập tức Nguyên Thủy bị giáng một đòn nghiêm trọng, y phun ra một ngụm máu tươi, bắn vào pháp chỉ, pháp chỉ kia mới thu hồi uy áp, đung đưa đi theo hai tiểu đạo đồng về Tử Tiêu Cung.
Trong đại điện, trong mắt Nguyên thủy chứa đầu sự phẫn hận,không cam lòng và tức giận.
Y vốn chỉ muốn Thường Hi tổn thất một ác thi, không để Thường Hi thành Thánh mà thôi… Bằng không lấy trợ lực từ bản thể Thái Âm tinh, Thường Hi sau khi thành Thánh có thể ngang hàng với Tam Thanh bọn họ, y không có cách nào ngồi chờ chuyện này xảy ra.
Đương nhiên, nếu có thể giết được mấy tên nhóc con kia cũng không tồi, từ nay về sau, yêu tộc không người nối nghiệp, bị vẫn diệt (rơi xuống và bị thiêu cháy) dưới thiên đạo cũng là chuyện tốt.
Nhưng ai ngờ, Thường Hi lại làm ra chuyện như vậy?
Phải biết rằng, Thái Âm tinh bị thương tổn, còn trọng yếu hơn Hằng Nga chỉ là một ác thi, Thường Hi cư nhiên bỏ thiệt hại nhỏ lấy lớn, điều này quả thực không khoa học.
Đương nhiên, Nguyên Thủy sẽ không biết, y tính kế tất cả mọi thứ, duy nhất lại tính sai về tình yêu mà một người cha dành cho con mình, vì con, bỏ cả tính mạng thì có sao?
Tại một khắc kia, Thường Hi theo bản năng lựa chọn phương pháp bảo hộ lớn nhất và tốt nhất, sự thật chứng minh, cậu đúng, cho dù Thái Âm tinh bị thương tổn, nhưng hài tử của cậu, không phải đã có thể cứu về rồi sao?
Chẳng qua tổn thương của Thái Âm tinh không thể tu bổ lại được, Đế Tuấn chỉ còn cách lấy âm dương đem một khoảng thời gian của Thái Dương tinh chuyển thành ánh trăng, chiếu rọi trên khối sao Thường Hi nằm, không biết, qua bao lâu Thường Hi mới có thể khôi phục và tỉnh lại.
Mà ngàn vạn điểm sáng của Thái Âm tinh dật tán trên bầu trời, vẫn cứ di chuyển trên không trung như trước, tựa như một dải Ngân Hà xinh đẹp, vốn Đế Tuấn định thu nó về, lại phát hiện chúng nó đã tự hình thành quỹ tích của riêng mình, dưới thiên đạo, Đế Tuấn cũng không có cách nào thu hồi chúng.
Khi làm xong tất cả, Đế Tuấn nhìn lại Thường Hi đang cuộn mình nằm trong nội hạch của Thái Âm tinh, trấn an mười hai tiểu tiểu thỏ và chín Tiểu Kim Ô.
Hắn lập tức trở về Thái Dương tinh.
Càn Khôn hồ lô sắp hấp thu hết tinh hoa của ngũ hành, Đế Tuấn nhìn quả hồ lô kia, một màn mà Thánh nhân gây ra hiện lên trong đầu, Đế Tuấn nhắm mắt lại, vậy, chỉ cần hắn thành Thánh thì không ai còn có thể tùy ý khi dễ người của hắn.
Ngay sau đó, thiên địa biến sắc, lời thề của Đế Tuấn quanh quẩn giữa trời đất và chúng sinh.
“Nay Đế Tuấn ta, lấy Càn Khôn hồ lô làm cơ sở kiến lập Yêu giới, từ nay về sau sơn xuyên(sông) thảo mộc, chim bay thú chạy, lân giáp ngoan (ngốc, bướng bỉnh) thạch, phàm là kẻ có linh trí, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa đều có thể thành yêu, phàm là tiên nhân đều có thể đi vào giới của ta, ngô làm Thánh của Yêu giới! Lo liệu thiên đạo! Hồng Hoang an bình!”
Ngay khi Đế Tuấn vừa dứt lời, thiên đạo tức khắc đánh xuống cột trụ công đức thật lớn, trên trời dưới đất, gần như tất cả yêu tộc đều quỳ rạp xuống đất, cúng bái Thánh nhân duy nhất của họ, cùng lúc đó cảnh giới dâng lên, vô số tiểu yêu nhờ đó mở ra linh trí, đột nhiên Càn Khôn hồ lô mở ra một trời đất mới, tất cả yêu tộc đều bị hút vào nơi này.
Đế Tuấn đã thành Thánh, Thánh nhân thứ ba của yêu tộc, xuất hiện.