Hằng Nga gặp chuyện không may, Thường Hi là người biết đầu tiên, khi cộng hưởng với ký ức Hằng Nga phát hiện nàng bị Hậu Nghệ bắt đi, cả người Thường Hi không tốt.
Tuy ác thi của cậu là nữ, hơn nữa còn là một nữ thần tuyệt sắc, nhưng làm một người thân là nữ tử tâm lại là một tên đàn ông, suy nghĩ của ác thi căn bản không phải để một phàm nhân có thể đo lường được!
Huống chi sau mười mấy năm kiên trì không ngừng tu luyện, ác thi tuy chưa hoàn toàn khôi phục lại tu vi, nhưng bản tính của nàng lại hoàn toàn khôi phục như cũ, đừng nói bụng dạ hẹp hòi, ngay cả chỉ số thông minh của nàng đã vứt người ta mấy cái phố rồi, pháp bảo vân vân, Thường Hi cũng giao cho Hằng Nga để nàng tự bảo vệ bản thân, đặc biệt là hồng tú cầu…. Dưới những điều ấy mà Hậu Nghệ còn nghĩ bắt nàng về bộ lạc, quả thật là ngại mệnh quá dài đi.
Phải biết rằng tuy ác niệm của Thường Hi không nặng, vì vậy sức mạnh của Hằng Nga tương đối yếu một chút, nhưng đó cũng là ác thi của cậu đó, cho dù hiện giờ không bằng thời kì hưng thịnh nhưng năng lực cũng đã được khoảng hai ba phần trước kia, tương đương tu vi Đại La Kim Tiên rồi.
Thường Hi không đành lòng nhìn thẳng, đốt một ngọn nến dài cho thế hệ hậu duệ truyền thừa đầu tiên của hỗn huyết vu nhân, hi vọng sau khi ác thi ngoạn đủ có thể rủ lòng thương để cho bọn họ còn một hơi tàn.
Sự thật rất giống suy nghĩ Thường Hi.
Hằng Nga từ khi sinh ra đã biết bản thân nàng không giống với tất cả mọi người.
Tuy nàng không có trí nhớ, nhưng từ khi sinh ra đã có thể nói, lối suy nghĩ phức tạp như người trưởng thành, nghe nói vào cái ngày nàng ra đời ánh trăng trên trời sáng hơn mọi ngày, đến khi lớn hơn một chút, trí não đã đủ để cho phép những trí nhớ vụn vặt lục tục thu hồi, có ký ức về chuyện tu luyện, cái thì là cảnh giới, khi lại có nhiều cảnh tưởng như tiên cảnh, nhưng càng nhiều nhất một nơi tràn ngập hào quanh màu ngân bạch, tựa lưng vào gốc đại thụ, nơi ấy tựa như tịch mịch và hoang vu tự lâu rồi.
Sau đó, nàng biết, nơi ấy là mặt trăng.
Loại kỳ quái này kéo dài đến khi nàng lên ba, gặp mặt Nguyệt Thần Thường Hi trong mộng, Hằng Nga có một loại cảm giác, nàng chính là người kia, cái loại cảm giác vi diệu này không thể nói rõ, phút chốc giống như tâm linh tương thông, lại không giống.
Thường Hi nói với nàng rất nhiều, có cái nàng hiểu cái không, cuối cùng Nguyệt Thần thở dài một tiếng, nói rằng chờ khi nào cơ duyên tới, nàng tự nhiên sẽ về.
Hằng Nga nhíu mày, trở về? Trong lòng nàng có đôi chút chờ mong.
Từng chút, từng chút lớn lên, Hằng Nga phát hiện càng nhiều sự khác biệt, nàng không thích cài châu sai, không thích dưỡng cây, gấm vóc, không thích trang điểm, không thích son phấn, những thứ mà nữ hài tử thường thích, nàng lại không, ngoại trừ tơ hồng trên hồng tú cầu, mặt khác đều không có lực hấp dẫn đối với nàng.
Nếu không phải vẻ ngoài rất đẹp, kỳ thật Hằng Nga cực kỳ muốn mặc nam trang đi xung quanh luôn rồi.
Hằng Nga cảm thấy từ nhỏ nàng nên là một nam hài tử, có lẽ khi đầu thai bị tính sai giới tính đi.
Duy nhất chỉ có nấu nướng nàng mới có chút hứng thú, cũng rất thích, thế nhưng thân thể của nàng không biết bị cái gì, cư nhiên chỉ có thể ăn chay không thể ăn thịt….. Đối mặt với con lợn rừng mà bộ tộc vừa bắt về, Hằng Nga quả thực muốn câm nín chảy hai hàng lệ!
Ở Thái Âm tinh xa xa, Thường Hi cũng đang tức giận cào cây, đến tột cùng là tại sao, tại sao, tại sao! Bản thể là thỏ ngọc nên không thể ăn thịt thì thôi đi, cậu đã chuyển thế thành người rồi mà, tại sao không thể ăn thịt!! Quả thực lấy mệnh của cậu mà!!! Cậu nhớ nhung mấy khối thịt này nhiều năm lắm rồi có biết không, muốn tức chết tên hội viên trung thành cật hóa là cậu đây mà!!!!
Bất quá dù sao Thường Hi đã gây sức ép bản thân một lần mới nhận định kết quả mình không thể ăn thịt, còn Hằng Nga lúc này vẫn chưa từ bỏ ý định ấy, nàng nghĩ muốn, có lẽ do mình không thể ăn thịt heo, vậy các loại thịt khác thì sao? Thịt ngựa, dê, gà, bò, ….. Trong rừng nhiều thịt như vậy, chắc chắn sẽ có một loại thịt nào đó nàng có thể ăn đi.
Sau đó cứ đi vào rừng thử thử các loại thịt, liền thử nhiều năm, từ ngựa hoang, dê rừng, trâu rừng, gà rừng… Rồi khi công lực tăng nhiều hơn lại thử tới Thục Hồ, Bác, Lộc Thục vân vân, thì Hằng Nga đã được mười tám tuổi.
Lúc này, nghe nói có một dị thú đi tới bên ngoài bộ lạc, tên Thông Linh, Hằng Nga tâm huyết dâng trào, chưa bỏ ý định muốn đi nếm thịt tiếp.
Nhưng không ngờ lần đi này, không đụng tới Thông Linh, lại chạm mặt thủ lĩnh bộ lạc Đông Di – Hậu Nghệ.
Sự xuất hiện của bộ lạc Đông Di nàng biết, từ nhỏ đến lớn, truyền thuyết của bộ lạc này là cấm kỵ mà tộc nhân bộ lạc nàng chán ghét nhất, với vài chuyện trong lời kể nghiến răng nghiến lợi của phụ mẫu nàng, Hằng Nga đã hiểu, ví dụ như nữ tử bị Hậu Nghệ vừa sinh ra bị hút cạn máu mà chết, đó cũng chính là muội muội của phụ thân, từng là mỹ nhân nổi danh một thời của bộ lạc nàng.
Ngày ấy muội muội phụ thân chỉ cùng tộc nhân trong bộ lạc đi hái dã quả, lại bị người của bộ lạc Cửu Lê bắt đi, thậm chí vì sinh con mang huyết mạch của bọn họ mà chết, nếu không phải Hậu Nghệ mang huyết mạch của muội muội phụ thân, chỉ bằng vào huyết mạch của Hình Thiên chảy trong người thì bộ lạc Hữu Thường sớm thừa lúc tộc nhân bộ lạc Đông Di còn chưa lớn mà diệt trừ.
Nhưng Hình Thiên đã chết, Hậu Nghệ lại mang huyết mạch của muội muội của phụ thân, cho dù bộ lạc Hữu Thường bọn họ không cam tâm vẫn phải quyết định gác lại việc này, vừa không trợ giúp cũng không công kích, mặc chúng tự sinh, tự diệt.
Tuy nhiên những mạng của những đứa trẻ này vô cùng ngoan cường, vẫn còn sống sót đến khi trưởng thành, khiến trong lòng những người đang âm thầm quan vọng không biết là khổ hay là chát.
Hằng Nga tự nhiên biết Hậu Nghệ, nhưng hắn chưa kịp để nàng đánh cái tiếp đón, trừng mắt, cư nhiên trước mặt huynh đệ hắn, Hậu Nghệ trực tiếp bắt nàng trở về bộ lạc Đông Di.
Hằng Nga tưởng chừng bị chấn kinh luôn rồi, dũng khí tên này không biết lớn tới mức nào, bất quá nàng cũng không phản kháng, cảnh tượng lúc này giống như năm xưa, muội muội phụ thân bị Hình Thiên bắt đi, bây giờ nàng bị con trai của Hình Thiên bắt đi, chẳng qua lúc này, trên khuôn mặt nàng, không có sự yếu đuối như muội muội của phụ thân, mà âm thầm cất giấu ác ý không để một ai biết.
Hậu Nghệ sao? Vậy thử xem, mạng ngươi có đủ dài để ta ngoạn không.
Có điều, còn chưa kịp chờ Hằng Nga bắt đầu thật sự ngoạn, Hậu Nghệ lòng như lửa đốt khóa lại căn phòng mà hắn đưa Hằng Nga vào ở, liền cùng các huynh đệ thương lượng chuyện đại sự.
Cái gọi là đại sự, chính là #Nên làm cách nào đúng để lấy được đại tẩu của các ngươi#
Phụ mẫu của Hậu Nghệ và các anh em trong bộ lạc chết như thế nào, Hậu Nghệ đương nhiên biết, cho dù không biết đi chăng nữa, dưới sự thù hận và hèn mọn của các bộ lạc xung quanh, bọn họ cũng đã hiểu, mà điều trước mắt, thấy được nữ tử mà mình thích, tự nhiên Hậu Nghệ sẽ không trực tiếp khiến bọn họ hoài thai như phụ thân đã làm với mẫu thân, đầu tiên phải thành thân cái đã.
Đến lúc đó có thiên địa làm mai, nhật nguyệt làm chứng, hai người họ trở thành một đôi vợ chồng chân chính, ai cũng không thể chia rẽ cả hai được, cho dù bộ lạc Hữu Thường căm hận thì sao nào? Chỉ có thể thừa nhận chuyện này.
Sau khi cùng các huynh đệ thương lượng, Hậu Nghệ mặc kệ cái thứ gì gọi là giờ lành, vỗ vỗ đùi, tính thừa dịp bộ lạc Hữu Thường còn chưa biết Hằng Nga biến mất, làm lễ ngay hôm nay.
Ngay sau đó, rất nhiều huynh đệ bị phái đi các bộ lạc truyền tin, hôn lễ tổng cộng có ba ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên bái thiên địa, hai ngày còn lại đều là thủy lưu yến, cũng may mỗi người trong bộ lạc Đông Di đều là những tay săn thú rất tốt, tích lũy ngày thường cũng nhiều, đủ làm cái yến hội.
Thủy lưu yến: chỉ yến hội mở từ sáng sớm đến tối muộn, thời gian mỗi lần mở tiệc khác nhau, tất cả mọi người cùng ngồi vây quanh lò bếp, muốn ăn gì thì ăn, ăn xong thì về, không khí rất náo nhiệt.
Cho nên Hằng Nga khi nhìn Hậu Nghệ lấy quần áo của nàng đi giặt liền 囧囧, sau đó gã lại mang ra một vũ y bảy màu (quần áo lông chim bảy màu), muốn nàng mặc vào.
Hằng Nga:…..
Coi gia không biết âm mưu của các ngươi hả? Hừ, phàm nhân ngu xuẩn!
Tạo một cái thủ thuật che mắt cầm đi bộ quần áo được biến ra, tiếp theo Hậu Nghệ lại đem ra một mâm thịt một mâm đồ ăn và cơm để nàng ăn, Hằng Nga ngửi ngửi mùi dược vật trong đồ ăn, vừa nghe thấy, trong lòng liền vô cùng quen thuộc phân tích tác dụng và nguyên lý của dược vật này, cuối cùng cho ra một kết luận, đây là dược cương trực (cứng còng) khiến kẻ khác ăn vào không thể động đậy được.
Hằng Nga nhíu mày, vẻ mặt như thường ăn hết đồ ăn, thấy vậy Hậu Nghệ thả tâm, tiếp theo đi ra khỏi phòng chuẩn bị bố trí.
()/ Gã muốn thú tức phụ thiệt vui vẻ!!
Trong khi khẩn trương chuẩn bị mọi việc, Hằng Nga sớm đã rời khỏi phòng mà không có một ai nhìn thấy nàng.
Hằng Nga cười cười tràn đầy ác ý, nhìn thấy các tiểu đệ trung thành của Hậu Nghệ được lưu thủ, lấy ra hồng tú cầu.
Rút ra n sợ tơ hồng, đem tất cả tiểu đệ nối với Hậu Nghệ, nhìn thần sắc bọn họ nổi lên biến hóa, nghĩ nghĩ không biết việc thành thân này có thể hoàn thành được không?
Nàng thực chờ mong có người lao ra cướp dâu hoặc ngược lại.
Vì vậy trong mắt Hằng Nga, động tác trong tay của các tiểu để từ từ chậm lại, vẻ mặt bọn họ khi đi lấy rượu thịt không còn vui vẻ như lúc đầu, nghĩ đại ca nhà mình muốn thành thân, sự vui sướng lúc trước đã biến mất hầu như không còn, thay vào đó lại là sự buồn rầu quái lạ.
“Ai, đại ca muốn thành thân rồi.”
“Sau khi đại ca thành thân vẫn còn là đại ca lúc trước sao?”
“Nữ nhân của bộ lạc Hữu Thường kia không biết sử dụng yêu thuật gì, cư nhiên khiến đại ca không để ý đến bộ lạc chúng ta mà thú nàng, nếu hai bộ lạc chiến tranh thì làm sao giờ? Mẫu thân ta cũng là người của bộ lạc Hữu Thường, ta còn chưa thấy qua mặt nàng nữa kìa, dù nàng không thích thấy ta.”
“Nhìn bộ dạng này của đại ca, chỉ sợ sau này thứ hạng của chúng ta đều xếp sau đại tẩu đi.”
“Hậu Nghệ là đại ca ta kính nể nhất, nữ nhân bộ lạc Hữu Thường sao có thể xứng đôi với hắn, nàng thiện cung tiễn sao? Nàng có sức mạnh sao? Nàng có thể săn thú? Cái gì cũng không biết tại sao đại ca lại thú nàng? Nàng không chỉ là lớn lên xinh đẹp hơn bọn hắn thôi sao?”
Dấm chua trong lòng mọi người cứ bốc lên liên tiếp tỏa ra bên ngoài, bọn họ cũng không có phát hiện ý nghĩ của mình, nhưng ác ý với Hằng Nga lại rất rõ ràng.
Hằng Nga mỉm cười, đúng vậy, cứ như thế, tiếp tục duy trì nó đi.
Thế nên, hôn lễ còn chưa chân chính tiến hành, một trong số các huynh đệ của Hậu Nghệ tên Bồng Mông đã không kiềm chế được đi tới sân mà Hằng Nga ở, mở khóa chạy vào.
Trong nháy mắt Bồng Mông thấy Hằng Nga có chút hoảng hốt, với mỹ mạo vượt qua phàm nhân như vậy, khó trách Hậu Nghệ thích nàng, nhưng tại sao trong nháy mắt nhìn đến nàng, gã lại căm hận như vậy, nàng vì muốn cái gì mà đi mê hoặc Hậu Nghệ? Nếu không có nàng thì mọi chuyện sẽ tốt hơn bao nhiêu?
Lúc nhìn thấy vũ y trên người Hằng Nga, gã càng nghiến răng nghiến lợi, đó là thứ huynh đệ bọn họ cùng nhau làm ra, bây giờ bị nữ nhân này mặc vào người.
Phút chốc, Bồng Mông giơ kiếm lên ám sát, Hằng Nga vốn muốn tránh thoát, nhưng bất ngờ dừng lại, một kiếm kia đâm vào ngực nàng.
Nhân quả nhân quả, gieo xuống ác nhân, nhận lại ác quả (hậu quả xấu), trả nợ nhân quả, mới vượt qua chúng sanh.
Hồn phách của Hằng Nga tách rời khỏi cơ thể xinh đẹp, từng hình ảnh lướt qua hiện lên trong đầu, cuối cũng nàng đã biết mình là thứ gì.
Hóa ra, nàng là ác thi của Thường Hi.
Hiện giờ, đã đến lúc nàng trở về.
Nàng xem Bồng Mông đang trợn mắt há mồm, đem thi thể dưới chân nhét vào tay áo, váy dài xòe ra, bay về hướng mặt trăng.
Nàng tưởng niệm bản thể Nguyệt Quế của nàng, về phần Hậu Nghệ và Bồng Mông, tất nhiên phải nhân lại ác quả thuộc về bọn họ.
Hằng Nga mỉm cười, tựa như có thể thấy được kết cục thảm trạng của bộ lạc Hậu Nghệ.
—————
Lộc Thục (鹿蜀): Là quá thú cổ đại trong thần thoại truyền thuyết dân tộc Hán, nó có hình dạng giống ngựa, đầu trắng, trên người có vằn như hổ, cái đuôi dài màu đỏ, khi kêu tựa như có người đang hát dân ca.
Thục Hồ (孰湖): thân ngựa cánh chim, mặt người đuôi rắn, cổ thú hoang dã được ghi lại trong Sơn Hải Kinh.
Bác (驳): Trong núi có một loại dã thú, hình dạng giống mã, thân trắng đuôi đen, có một chiếc sừng, răng và vuốt như hổ, âm thanh phát ra như tiếng trống đánh.