[Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm

Chương 53




Trời sụp có cảnh tượng như thế nào?

Tuy Thường Hi không biết, nhưng cậu đã từng thử tưởng tượng qua, có lẽ bầu trời bỗng nhiên nứt ra một vết rách thật lớn, mà trong khe hở đó toàn màu đen, hay có lẽ sẽ như tấm kính bị bóng va vào vỡ nát tan tành, những mãnh vỡ trong suốt rơi trên mặt đất, hoặc như đã từng nhìn thấy trên TV ở kiếp trước, một cơn siêu bão, đem trời đất đảo lộn.

Nhưng vô luận tưởng tượng như thế nào, đều không bằng khung cảnh trước mắt làm cậu rung động không nói ra lời.

Lưng núi Bất Chu Sơn còn thô to hơn cả tỉnh thành lớn nhất bị bổ làm hai từ chính giữa, núi đá bể nát đem tất thảy mai táng phía dưới nó, thậm chí Thường Hi còn nhớ rõ những thảm cỏ xanh mướt mọc trên sường núi trong lần đầu tiên đến Bất Chu Sơn, nhớ tới một năm hoang đường với Đế Tuấn khi đến Bất Chu Sơn lần thứ hai, càng nhớ rõ sự ngưỡng mộ và kính sợ to lớn xuất hiện trong lòng mỗi khi nhìn lên tòa sơn kia.

Mà hiện giờ, nó đã sụp đổ, trên không trung cách xa vạn dặm, hiện ra một cái động lớn, hằng hà nước của dòng sông Ngân từ cái động ấy chảy ngược vào Hồng Hoang, nước ngập ngàn dặm, đầm nước ngàn dặm, bọt nước bắn tung toé văng tới trước mặt Thường Hi, Thường Hi đưa tay ra hứng những giọt kia, lạnh lẽo thấu tận xương.

Đại địa rạn nứt, nước sông Ngân tiếp tục tràn xuống, Thường Hi thấy hằng hà bùn đất đá vụn đi theo dòng chảy của dòng sông ngân rơi vào Hồng Hoang, Thường Hi thấy khe nứt trên bầu trời không thể giữ vững càng ngày càng rách to hơn, Thường Hi thấy rất nhiều vu tộc bị nước sông nhấn chìm, thậm chí có bộ lạc thuộc hệ thủy của Cộng Công.

Sinh từ nước, nịch cũng trong nước, thật buồn cười. (Nịch: chết chìm)

Nhưng Thường Hi lại không cười nổi.

Thảm cảnh như vậy chỉ khi có người lâm vào tình cảnh này, mới có thể hiểu nổi khổ trong đó, cho dù có đọc bao nhiêu chữ đi chăng nữa, nhưng khi đọc, nó chỉ là một trăm văn tự ít ỏi, nhưng đến khi nhìn tận mắt, bi thống và bất lực vô tận trong lòng kia, cho dù muốn biểu đạt như thế nào cũng không thể làm được.

Cậu đã để ý nơi này ước chừng ngàn năm.

Từ giây phút biết Cộng Công và Chúc Dung trốn vào Bất Chu Sơn, cậu hiểu rõ ngày hôm nay nhất định sẽ tới.

Thường Hi sớm đã phát hiện, quỹ tích vận mệnh của Hồng Hoang cho dù quanh co bao nhiêu vòng vẫn cua tới cái còn đường gọi ‘chính đạo’, đinh mệnh đã định Cộng Công nhất định đánh ngã Bất Chu Sơn, đem công đức mà Hậu Thổ để lại bảo hộ vu tộc bay đi hết, mà hiện giờ, vận mệnh quả nhiên đi về chính đạo.

Vì vậy nên chúng yêu cậu phái tới nơi này toàn bộ đều là nhóm yêu quái thủy tộc, đó là lí do mà trước khi Bất Chu Sơn ngã cậu liền chạy tới đây, khi nước sông Ngân nhấn chìm tất cả yêu tộc đóng quân ở nơi này, cậu nhanh chóng thu bọn họ vào tu di châu.

Nhưng mà trong lòng cậu bây giờ lại không một có một chút vui mừng nào, cho dù vận số yêu tộc tan hết, trong thiên địa không còn kẻ nào là đối thủ của yêu tộc, cậu cũng…. Không hề vui vẻ.

Bởi vì Hồng Hoang này… sắp nát.

Một nửa trên của Bất Chu Sơn cuối cùng vang lên tiếng ầm ầm sập xuống, rơi vào nước sông Ngân tạo ra gợn sóng thật lớn, Thường Hi nhìn toàn cảnh này, cứ như thấy được cái người khổng lồ kia hóa thân làm trời đất, tại khi sức cùng lực kiệt, ầm ầm sập xuống.

Trong lòng Thường Hi khó chịu không nói nên lời, có được như ngày hôm nay là nhờ Bàn Cổ phụ thần hóa thành, nhưng hiện giờ những đứa con của ngài…. Đã biến Hồng Hoang thành bộ dạng gì.

Nếu Bàn Cổ phụ thần trên trời có linh, nhìn cảnh tưởng trước mắt này, trong lòng dâng lên tâm tình như thế nào?

Thường Hi không biết, Đế Tuấn cũng không.

Khả năng bọn họ có thể làm, trước khi Nữ Oa tới, giảm xuống hậu quả xấu nhất mà Bất Chu Sơn sụp đổ gây ra.

“Bắt đầu?” Sắc mặt Đế Tuấn ngưng trọng.

“Bắt đầu.” Thường Hi hít sâu.

Đứng trên đỉnh Bất Chu Sơn Đế Tuấn lấy ra hồ lô thứ bảy đã giành được khi xưa, bởi vì nó bị thượng thiên ghen ghét, không thể hoàn toàn trưởng thành, nên không thể dựng dục thế giới chu thiên, bây giờ bên trong toàn một mãnh hỗn độn, địa hỏa thủy phong loạn thành một đoàn, Thường Hi và Đế Tuấn đồng thời đặt tay trên thân hồ lô, linh lực âm dương trong cơ thể hòa hợp cùng nhau, đưa vào hồ lô.

Trong chốc lát, quang mang chiếu sáng khắp thiên địa, hồ lô chỉ to bằng lòng bàn tay càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, gần như có thể lấy cả thiên địa bỏ vào, bên tóc mai của Thường Hi và Đế Tuấn đã lấm tấm mồ hôi, nhưng cả hai vẫn không buông tay, cho tới khi hồ lô này lớn tới mức không thể lớn hơn được nữa, mới đưa miệng hồ lô hướng về nước sông Ngân.

Nước sông Ngân đang đổ xuống bỗng dưng bị kiềm hãm, rồi nghịch lưu chảy lên, đi vào trong miệng hồ lô, hô lô hút nước sông Ngân không ngừng nghỉ, trong khi nó hút nước, còn ẩn ẩn giằng co với nước sông Ngân đang chảy từ bầu trời, tuy vẫn có một phần nước sông chảy xuống, nhưng so với lúc trước, đã thiếu rất nhiều.

Chắc có lẽ sẽ không tạo ra thương vong lớn nào nữa.

Trong khi Thường Hi và Đế Tuấn dùng toàn lực khống chế nước sông Ngân, Thái Nhất chỉ huy Côn Bằng đi tới biển Bắc Minh.

“Nơi này thật sự có một sinh linh như vậy sao?” Cho tới lúc này Thái Nhất vẫn không thể tin nổi.

“Thật sự.” Côn Bằng cười khổ.

Nếu không phải vì y xuất thân tại đây, thì ngay cả y cũng không tin trong thế gian còn có một sinh vật to hơn hắn, Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn (loài cá lớn trong truyền thuyết ngày xưa), Côn to lớn, không kẻ nào bằng trong mấy ngàn năm qua… Nhưng tất thảy so với sinh linh mà y biết kia thì bản thân có là gì?

Cơ thể y cho dù che thiên dấu nhật, bất quá cũng chỉ mới ngàn năm mà thôi, hiện tại tu vi ngày càng cao, thân thể cũng càng ngày càng nhỏ lại, có lẽ khi y hóa lại thành Côn còn không thể lớn bằng thuở xưa đâu.

Còn cái sinh linh mà y biết thì sao?

Cả đáy biển Bắc hải toàn là xác của nó… Nếu không phải lúc nhỏ thích đùa nghịch mới đi chui thử vào xác của nó nói với nó vài câu, chỉ sợ cho dù là y cũng không biết có một sinh vật to lớn như vậy trong thế gian đâu.

Sợ là bây giờ đã tới mấy vạn dặm rồi…

“Nhưng… Nó sẽ đáp ứng giúp đỡ chúng ta sao?”

Tiếng nói vừa dứt, chúng yêu đều im lặng không nói.

E rằng chẳng có ai nguyện ý mà đi giúp đỡ đi… Trên thế gian này người ngay cả đối mặt với vạn lần ngăn cản, vẫn dũng cảm bước tới chắc chỉ còn rất ít, có ai muốn hy sinh chính bản thân mình để cứu kẻ khác đâu? Cho dù biết làm thế có thể cứu cả Hồng Hoang, nhưng loại tình cảm đó không phải ai cũng có.

Thế nhưng, hiện tại…. Trừ bỏ tiền bối yên lặng vô danh này, sợ rằng chẳng còn ai, có thể cứu Hồng Hoang, có thể cứu hàng vạn sinh linh đang trú ngụ trên Hồng Hoang.

Thái Nhất, Côn Bằng và chúng yêu cùng chìm vào trong Bắc hải, chìm thẳng xuống đáy biển, chổ này toàn là một mảnh núi đá quái lạ đứng sừng sững, đôi khi còn có ngân ngư băng lãnh bơi qua, hoặc bóng đen lớn dữ tợn đứng rình bên cạnh, trong nháy mắt nhìn thấy bọn họ, như bị chấn kinh mà chạy trốn.

Thái Nhất nhìn những nham thạch dày đặc kia, khóe miệng trừu rút: “Nơi này? Ngươi khẳng định?”

Côn Bằng sắc mặt xấu hổ: “Mấy vạn năm rồi không trở về… Địa mạo (hình dạng bề mặt)có chút chút thay đổi, ngươi từ từ, ta đi xem xem.”

Thái Nhất yên lặng không nói… Sau đó giơ lên một ngọn thái dương chân hỏa, trực tiếp ném lên phía trên đống nam thạch.

Ước chừng qua nữa ngày, thái dương chân hỏa đã đốt đáy biển nham thạch tạo ra một vực thẳm, bọn họ mới nghe thấy một thanh âm nộ khí đằng đằng: “Ái! Tên nào vậy hả? Ở đáy biển đốt lửa làm gì!”

Thái Nhất và Côn Bằng đờ đẫn không nói gì, không có biện pháp, nếu không đốt thủng da mặt này, thì không thể nhìn tới dung nhan chân thật.

Nói… Cơ thể mấy vạn năm không nhúc nhích cứ để nham thạch bao vây hơn ngàn dặm… Cái này thật sự không có vấn đề gì sao?

Thái Nhất cảm thấy đời này, hắn sẽ không thể gặp được một yêu quái kì lạ như vậy.